Phải biết, vén được Thiên Cơ Bạch Vụ, nhìn được một chút quá khứ vị lai như Lã gia thôi đã có thể xưng đệ nhất ở Huyền Hoàng giới rồi. Thế nhưng, nếu so với việc nhìn thấu nhân quả trường hà thì truyền thừa của Vọng Thiên lâu cũng chỉ như đom đóm so với trăng rằm, cống rãnh so với đại dương.
Xuyên bạch vụ, thấu thiên cơ có thể biết trước một chút tương lai, có thể dặn người đề phòng, may mắn thì cũng có thể tránh thoát vài lần tai kiếp, nhưng chung quy không thể thay đổi mệnh số cuối cùng. Chuyện gì đến vẫn sẽ đến, nếu tới số vẫn sẽ vong mạng. Nhìn thấu nhân quả trường hà thì lại khác. Mỗi một hành động, cử chỉ lớn nhỏ đều có tiền căn, hậu quả. Mỗi quyết định một người đưa ra đều gây ảnh hưởng đến xung quanh, người xung quanh đều có thể phản ứng lại, cuối cùng tạo nên hiệu ứng cánh bướm, hay hiệu ứng domino.
Vậy nên, nhìn thấu nhân quả trường hà biểu thị cho việc biết rõ mỗi một hành động dù nhỏ, dù lớn, bên ngoài nhìn vào chỉ như vô tình, tự nhiên, nhưng lại có thể dẫn đến kết quả gì. Tiếp đó, theo bệnh mà bốc thuốc, một tay xoay chuyển càn khôn. Thành thử, Lã Vọng Thiên sao có thể không kích động?
Ở một bên, Song Vô Song cũng đã nhận ra thánh tử nhà mình gây họa, vội vội vàng vàng túm lấy tay Chân Lợi Kiếm kéo đi. Vừa đi vừa nhỏ giọng:
“Chân sư huynh, mau đi, mau đi! Gây họa đủ rồi!”
Đỗ Thải Hà cũng hướng ánh mắt áy náy về phía thầy bói trẻ tuổi, cúi nhẹ đầu nói lời xin lỗi rồi chuẩn bị rời đi theo. Không rõ vì lý do gì, cô nàng cảm thấy thiếu niên trước mắt không có ý xấu cũng không có vẻ là phường lừa đảo. Lã Vọng Thiên thấy Đỗ thị chuẩn bị rời đi, bỗng cắn răng nói:
“Cô nương, lời này có thể cô sẽ bỏ ngoài tai, nhưng tại hạ vẫn thấy cần nói. Vị công tử ban nãy số mệnh thập phần quỷ dị, cô nương nên cẩn thận với người này!”
Đỗ Thải Hà đã quay người, nghe được lời này thì giật mình, sống cũng chỉ gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi cất bước.
Lã Vọng Thiên nhìn theo bóng lưng nàng ta, không hiểu nghĩ gì mà lại đưa tay lên, bói thử một quẻ. Thế rồi, họ Lã sắc mặt đại biến, vội vã thu dọn đồ đạc, tuyên cáo với mọi người hôm nay không xem bói nữa, sau đó chạy theo phương hướng mấy người Chân Lợi Kiếm vừa rời đi.
oOo
Sau khi Đỗ Thải Hà rời đi, vốn định chạy theo bắt kịp hai người Song Vô Song. Thế nhưng, lướt qua một ngã rẽ thì khóe mắt chợt thấy một thân ảnh “quen thuộc”. Lập tức giật mình như bị ngũ lôi oanh đỉnh, quay đầu lại nhìn.
Kẻ này phải nói là tuy cô nàng mới gặp có hai lần, nhưng dù y có hóa thành tro bụi, nàng ta cũng không quên nổi. Lần đầu thấy y, chính là đêm Đỗ thị từ một thôn nữ hạnh phúc nháy mắt mất tất cả, hóa thành cô nhi. Lần thứ hai, chính là hôm nàng ta lần nữa rơi xuống vực sâu của tuyệt vọng, nhận ra mặt thật của đám mũi trâu núi Long Hổ.
Không sai!
Kẻ mà Đỗ Thải Hà nhìn thấy tại thành Bạch Đế không ai khác chính là tên quỷ đói đã đồ sát cả làng cô nàng.
Lúc này, hắn vẫn chưa phát hiện cô nàng, còn đang quay lưng lại phía này. Đỗ Thải Hà nhìn chằm chằm bóng lưng kẻ thù đang đi xa dần, lại liếc mắt về phía Chân Lợi Kiếm cùng Song Vô Song ở một hướng khác, cuối cùng đưa ra quyết định sử dụng một tấm ẩn thân phù, chạy theo tên quỷ đói. Tuy cô nàng không chắc mình có phải đối thủ của hắn hay không, thế nhưng vẫn tò mò muốn biết mục đích hắn xuất hiện tại nơi đây.
Một mạch đi theo phía sau địch nhân, từ trong phố xá đông đúc ra tới trong khu rừng phía ngoài thành, Đỗ Thải Hà giữ khoảng cách, lại tận lực ẩn giấu bản thân. Thành ra, có vẻ vẫn chưa bị phát hiện.
Trên đường, chỉ thấy hắn chốc chốc lại kiểm tra vài cái thân cây, dường như là tìm kiếm, lần theo một ám hiệu gì đó. Đố Thải Hà một mực ở phía sau sợ mất dấu, nên tuy có đến mấy thân cây kia kiểm tra qua, nhưng không kịp phát hiện được gì.
Cuối cùng, tên quỷ đói kia dừng lại ở giữa rừng, cạnh một cái cây lớn. Tên này đi vài vòng quanh cái cây, tay đặt trên thân cây lần mò, tựa như tìm kiếm cái gì đó. Sau đó lại nhìn ngang ngó dọc, tựa như là đánh giá xung quanh. Xong đâu đó mới thở ra một hơi, ngả lưng vào cái cây, xem chừng là chờ người đến.
Đỗ Thải Hà núp trong một bụi cây gần đó, rút sẵn một cái ẩn thân phù khác ra, căn chuẩn giờ kích hoạt. Sau đó, nghĩ nghĩ rồi lấy từ nhẫn chứa vật ra một đôi ve sầu giấy. Cô nàng niệm chú, thả một con ve giấy bay đến đậu ở thân cây gần tên quỷ đói, con còn lại liền được gài ở vành tai. Xong xuôi đâu đấy, mới tiếp tục lặng yên theo dõi.
Không lâu sau đó, một người mặc áo choàng trùm kín đầu cuối cùng xuất hiện từ hướng đối diện, tiến nhanh đến chỗ tên quỷ đói.
Sau khi chào hỏi, hai kẻ này nhỏ giọng bàn bạc, Đỗ Thải Hà cũng liền ngưng thần lắng nghệ xem chúng có ý đồ gì. Tên quỷ đói nói:
“Như đã bàn, ngày mai ta liền đồ sát thôn Vĩ, sẽ ‘để lọt’ vài đứa trẻ, Ngọc Hư cung các ngươi chỉ cần phối hợp dẫn người đi ngang qua, giả vờ cứu được bọn chúng, rồi thu vào tông môn. Vậy là hai bên cùng có lợi...”
Loại mối làm ăn dạng này của Đế Mộ không tính là lạ lẫm, Đỗ Thải Hà đã sớm biết. Cũng chính vì biết đám đạo sĩ Long Hổ sơn làm loại chuyện này mà cô nàng mới làm phản bỏ chạy. Nay một lần nữa chứng kiến nó xảy ra hiển nhiên tâm trạng cũng không tốt đẹp gì, nghiến răng đến suýt bật máu.
Bỗng, kẻ mặc áo choàng tung ra một chưởng, nhân lúc tên quỷ đói không hề đề phòng, giáng thẳng vào ngực hắn.
Tên kia bị người đánh lén, lảo đảo một cái, phun ra búng máu rồi lập tức phản kích. Chỉ thấy hắn phất tay một cái, kẻ mặc áo choàng liền như diều đứt dây văng ra cách đó gần chục bước chân rồi mới nặng nề đập xuống đất.
Mũ trùm đầu của y trượt khỏi đỉnh đầu, để lộ ra một khuôn mặt thiếu niên có thể gọi là tuấn mỹ, nếu không có một vết sẹo dài đáng sợ bắt chéo qua. Nhìn thấy rõ diện mạo thiếu niên, Đỗ Thải Hà giật mình, hồi ức nhiều năm về trước ào ào ùa về...
Nhiều năm về trước, tại sát vách nhà Đỗ Thải Hà, có một anh trai họ Hạ, tên cậu ta là gì thì cô nàng hồi đó còn quá bé, cũng không biết để mà nhớ. Hồi ấy, họ Hạ là anh cả, là đại ca của đám trẻ con trong làng. Hạ đại ca luôn luôn vui vẻ, cười đùa, luôn luôn là kẻ cầm đầu, là đứa đầu têu đủ trò nghịch ngợm. Thế rồi, một ngày, cha mẹ Hạ đại ca mất đi, Hạ đại ca gào khóc trước mộ phụ mẫu. Từ đó, thiếu niên không còn cười nữa.
Cũng từ đó, đám trẻ mất đi một vị đại ca, trong làng thêm một “người lớn”. Tuy dân làng thương tình, vẫn luôn tìm cách giúp đỡ, nhưng hình như Hạ đại ca vẫn luôn từ chối không chịu nhận.
Ký ức của Đỗ Thải Hà về thiếu niên trước mặt cũng chỉ có bấy nhiêu. Chớp mắt đã gần chục năm trôi qua kể từ ngày làng cô nàng bị tàn sát, không ngờ lại có thể gặp lại thiếu niên nơi này...
Lúc này, tên quỷ đói mắt nhìn chằm chằm Hạ đại ca, quát:
“Ngươi không phải người của Ngọc Hư cung! Là ai phái ngươi đến phá hư chuyện của ta?”
Thiếu niên chật vật nằm trên mặt đất bỗng nghiêng người, lại phun ra một búng máu, gằn giọng:
“Ác tặc, thù đồ làng không đội trời chung. Chỉ tiếc ta hôm nay không giết nổi ngươi. Muốn chém muốn giết, cứ việc!”
“Ha ha, hóa ra lại là một con cá lọt lưới sao? Ông đây tàn sát vô số, chả lẽ cần biết ngươi từ cái lỗ nào chui ra?”
Nói đến đây liền từng bước tiến về phía thiếu niên, trên mặt mang một nụ cười dữ tợn:
“Nếu ngươi đã muốn đoàn tụ với đồng hương như vậy, liền để ta thành toàn cho ngươi!”
Đoạn, tên quỷ đói giơ tay, chuẩn bị sát chiêu. Mắt thấy Hạ đại ca chuẩn bị đối mặt với đòn công của tên quỷ đói, Đỗ Thải Hà rốt cuộc tỉnh hồn, rời khỏi vị trí ẩn núp.