Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 183: Tính Toán Của Thư Viện



Bấy giờ, trong thư viện, động tĩnh của đám Bạch Hạc tự nhiên là đã lan tới tai cao tầng của Thanh Tùng thư viện. Viện trưởng Lâm Thanh Hồ nhíu mày, chẳng còn cách nào ngoài sử dụng tu vi đánh ngất bầy hạc, kế bảo học sinh đưa đến sau núi.

Làm xong xuôi đâu đấy, lão mới nhìn sang, nói:

“Các vị trưởng ban, con bé này vừa đến đã đánh đòn phủ đầu, chỉ e là không có ý nể mặt. Bây giờ thanh danh thư viện ta nguy trong sớm tối, chư vị có đối sách gì hay chăng, bản viện trưởng xin rửa tai lắng nghe?”

Ở Huyền Hoàng giới, ngoại trừ lục đại thư viện vì nguyên do truyền thừa mà chuyên chú một ngành trong Nho môn lục nghệ, các nơi khác đều nhận dạy cả sáu môn. Do đó, nội bộ thư viện cũng cần phải có sự phân chia rõ ràng, đặng dễ bề quản lý. Bình thường một thư viện ở Huyền Hoàng giới thường chia ra làm lục ban, lần lượt ứng với các môn lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số của lục nghệ. Học sinh sau khi đến tam cảnh, cần đến giáo hóa chi lực để phá cảnh thì có thể lựa chọn ở lại thư viện làm học huynh, học tỉ. Đến khi tu vi vào ngũ cảnh là có thể tốt nghiệp, thích đi thì có thể đi, muốn ở thì có thể trở thành phu tử mới.

Lại chọn trong số các phu tử ra một người đứng đầu, gọi là trưởng ban, không ai mà không phải là đại Nho thành danh đã tiến vào Vụ Hải, hơn nữa nghiên cứu rất sâu với môn mà ban mình phụ trách, đủ khiến các phu tử khác chịu phục.

Sáu vị trưởng ban của Thanh Tùng thư viện nghe lão nói thì đều không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt len lén nhìn về phía Lâm Thanh Tùng.

Ý vị bên trong đương nhiên không nói cũng biết.

Lâm Thanh Hồ nghiến răng, thừa biết mấy thằng cha già này rõ ràng là ái ngại thân phận của Tạ Thiên Hoa, không muốn chính diện đối đầu với Lão Thụ cổ viện và Bích Mặc tiên sinh.

Ngẫm lại ngày hôm qua đám lão già này còn nhao nhao lấy lòng, nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ như phải ăn sống nuốt tươi cái kẻ không biết điều kia để thay Lâm Thanh Tùng xả giận mà lão chỉ biết cười lạnh, thầm than thế sự chìm nổi, lòng người bạc như vôi lạnh như tiền.

Khi thuận tiện thì người nào người nấy đều tỏ ra trang nghiêm đạo mạo, trách trời thương dân.

Lúc khó khăn thì ai nấy đều ngồi im như phỗng, tựa hồ chuyện của đạo hữu không liên quan đến tại hạ.

Tình đời ấm lạnh đã thế, có trách thì chỉ trách hiện tại cái chuyện này nó ứng lên đầu cha con lão mà thôi.

Lâm Thanh Hồ hít sâu một hơi, nói:

“Chư vị chẳng nhẽ cho rằng chỉ cần giao Thanh Tùng ra là đối thủ sẽ bỏ qua hay sao? Ngây thơ… Tên Bích Mặc tiên sinh này năm lần bảy lượt đối đầu với Nho môn ta, nay đệ tử của hắn lại lên núi thì há lại không có lòng khác? Chuyện của ngày hôm qua chẳng qua là một cái cớ mà thôi. Bằng không, đường đường là một cường giả ngũ cảnh, bối cảnh sau lưng vững như bàn thạch há lại có chuyện ra mặt cho một tên phàm nhân chẳng quen chẳng biết?”

Lão thấy đám trưởng ban đã dao động, ngừng lại một chốc, đoạn nói:

“Chuyện đã là như thế, bản toạ cũng không còn gì để nói. Lần này cho dù các người đều đóng cửa không ra, thì cha con lão phu dù chỉ còn một binh một tốt cũng thề phải đấu đến cùng, giữ lại thanh danh của Nho môn, bảo vệ tiếng tăm của thư viện.”

Khi nói câu này, Lâm Thanh Tùng sử dụng thần thông truyền âm đến tất cả học sinh trong thư viện. Phần lớn Nho sinh đều đang tuổi thiếu niên, trẻ thì mười, lớn thì mười bảy, chính là cái tuổi chiến ý mười phần phong duệ thời trẻ chưa bị năm tháng mài mòn. Thế là, nhoáng một cái cả sáu ban đều vang lên tiếng reo hò muốn chiến, khí thế chẳng khác nào sóng lớn sôi trào.

Trưởng ban Ngự ban cau mày một cái, nói:

“Một chiêu này của viện trưởng quả thực là cao minh, chẳng mất bao nhiêu công phu đã buộc được phần lớn Nho sinh vào cùng một con thuyền với phụ tử các ngài, lão phu hổ thẹn không bằng.”

“Võ trưởng ban khách khí, bản viện trưởng còn phải học hỏi lão dài dài.”



Lâm Thanh Hồ cười, thản nhiên đáp, cơ hồ ngó lơ luôn câu chất vấn đầy châm chọc của Ngự ban.

Trưởng ban Thư ban hắng giọng, nói:

“Bây giờ đại địch trước cửa, thư viện chúng ta vẫn là nên xem xem phải đối phó với bọn chúng thế nào thì hơn.”

“Đỗ trưởng ban có cao kiến gì chăng?”

Lâm Thanh Hồ nói, lại nhìn về phía ba lão già dung mạo có bảy tám phần tương tự nhau đang ngồi chung một phía trong sảnh.

Ba người này nói ra thì cũng có lai lịch lớn. Tổ tiên là đại thần dưới triều Thái Tổ, tục xưng là Tam Tuyệt Đại Nho Đỗ Ngọc Trai. Đỗ Đại Nho là đại thần khai quốc của nước Việt, tinh thông cả ba môn Thư, Lễ, Nhạc, là kỳ tài văn đàn trăm năm một thuở. Tiếc là về sau dính phải oan án mà bị chém bêu đầu, mãi đến cuối thời Thánh Tông mới được giải oan.

Người thiên hạ vẫn nói nếu không phải Đỗ Đại Nho hàm oan mà chết, cái chức vị thừa tướng vị tất đã rơi đến trên người họ Trương.

Ba anh em họ Đỗ được truyền thừa của tổ tông, tài áp thư viện, dễ dàng trở thành trưởng ban. Lại nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, ba người ở Thanh Tùng thư viện cơ hồ là kết thành một phe, có quyền lên tiếng cực lớn. Ngay cả kẻ làm viện trưởng như Lâm Thanh Hồ cũng cảm thấy áp lực.

Trưởng ban Nhạc ban Đỗ Trạng Nguyên nói:

“Cách thì không phải không có, chỉ là tình báo không biết có tin được không.”

Trưởng ban Xạ ban Phùng Mặc hỏi:

“Ý Đỗ trưởng ban là chuyện ở quận cửu?”

“Đúng thế. Theo như tình báo thì Bích Mặc tiên sinh này tuy tài hoa ngút trời, song thư hoạ tàng tàng, cầm kỳ lại càng chẳng đáng nhắc tới. Nếu có thể để đối phương tỉ đấu môn chúng ta chọn thì lão phu có nắm chắc sáu bảy thành thắng ngược lại một kèo, vãn hồi mặt mũi Nho môn ta. Tất nhiên, đấy là nếu tin đồn là thật.

Tình báo lần này bảy giả ba thật, Bích Mặc tiên sinh lại thường làm cái chuyện giả dại giả ngây, chẳng biết đâu mà lần. Song nếu đến lúc đường cùng thì cũng không ngại thử một phen.”

Đỗ Trạng Nguyên vuốt chòm râu dài, nói.

Xưa giờ lão nhắm đến cái ghế viện trưởng đã lâu, cảm thấy họ Lâm của Lâm Thanh Hồ tuy hiển hách xong họ Đỗ nhà lão cũng chẳng kém cạnh gì, có thể nói là gia tộc Nho học lâu đời. Ngặt nỗi Lâm Thanh Tùng thân là Tế Tửu, anh em lão không tiện ra tay.

Bây giờ vừa hay có cơ hội trời cho, quả thực là thời cơ tốt để vặn ngã Lâm Thanh Hồ. Hai cha con họ Lâm khiến thư viện mất hết mặt mũi, nếu họ Đỗ có thể giúp Thanh Tùng thư viện lấy lại thanh danh thì hai cha con họ Lâm cũng chẳng ngồi lâu được ở cái vị trí viện trưởng.

Trưởng ban Thư ban – Đỗ Thám Hoa – nói:

“Tạ Thiên Hoa nổi tiếng là băng tuyết thông minh, hơn nữa còn là cựu thánh nữ của Thanh Tước tộc, ắt hẳn những môn cầm kỳ thư họa ả cũng chẳng lạ gì, không thể coi thường được.”



Lại nói ba người này cũng có cái tên rất khác người.

Anh cả tên Đỗ Trạng Nguyên, cậu hai tên Đỗ Bảng Nhãn, cuối cùng tên Đỗ Thám Hoa. Nghe nói sở dĩ có cái tên này là do cả ông nội và cha của ba người này đều lận đận đường thi cử, thế nên mới đặt tên ba đứa sinh ba như vậy, những mong một ngày chúng có thể bái tổ vinh quy, rạng danh gia tộc.

Trong ba người, lão út Đỗ Thám Hoa tuy nhỏ tuổi, song làm người cẩn trọng trầm ổn nhất. Trái lại, ông anh cả Đỗ Trạng Nguyên thì dã tâm lớn nhất, thường là kẻ dắt díu đám anh em thượng vị. Bấy giờ thấy ông anh cả đắc ý quên mình, lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Trưởng ban Ngự ban họ Võ bỗng nói chen vào:

“Đỗ trưởng ban nói thế là sai rồi. Con nhãi họ Tạ này tuy là băng tuyết thông minh, song chung quy vẫn là cái loại lân trùng cầm thú, khó mà đến chốn tao nhã. Lão phu xin chúc ba vị trưởng ban mã đáo thành công, trọng chấn thanh danh thư viện ta.”

“Chuyện ấy thì đã hẳn. Chỉ là không biết các vị trưởng ban ai muốn lên trước?”

Đỗ Trạng Nguyên ban nãy còn lộ rõ dã tâm bừng bừng thì lúc này bỗng nhiên lùi một bước, nhường cơ hội lưu danh ra ngoài, tựa hồ như muốn nói ta đây chỉ suy nghĩ cho thư viện mà thôi, không có ý gì khác. Hành động trái tính trái nết này của lão đương nhiên là không qua mắt được bốn người Lâm Thanh Hồ. Ở đây chẳng ai mà không phải là cáo già lọc lõi, vừa nhìn là biết đây là một tràng dương mưu.

Giành lên trước cố nhiên có thể có được cơ hội trọng chấn thanh danh thư viện, từ đấy tiến một bước tranh đoạt chức viện trưởng, song chưa hẳn đã không trở thành đá dò đường cho đối phương.

Không làm, thì đương nhiên là chắp tay giao cơ hội cho anh em họ Đỗ. Sau này tranh đoạt chức vị viện trưởng cũng không tiện ý kiến ý cò gì. Mà cái lão già này có còn giấu thủ đoạn gì, có tự tin ăn chắc được Tạ Thiên Hoa hay không thì trong bốn người chẳng ai biết cả.

Nhất thời, cả bốn lão già lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, ai nấy đều âm thầm tính toán thiệt hơn được mất.

Mà Đỗ Trạng Nguyên thì không nói câu nào, cứ mặc cho bốn tên trưởng ban và viện trưởng nghĩ. Cái lão muốn là về sau khi tranh đoạt chức viện trưởng, cho dù ai có nói gì chuyện hôm nay thì lão cũng có thể phản bác rằng:

“Ồ, hôm ấy tôi đã nhường rồi đấy chứ, ai bảo các vị không ai chịu ra tay?”

“Ý kiến là do Đỗ trưởng ban đề ra, vẫn nên để chuyện này cho ngài ấy ra mặt thì hơn.”

“Lão phu không có ý kiến.”

...

Rốt cuộc, đứng trước một nhân tố không biết quá lớn là Đỗ Trạng Nguyên, các vị trưởng ban khác đều lựa chọn “ăn chắc mặc bền”. Không tham gia thì còn giữ được cái chức trưởng ban, trái lại nếu là thua trong tay Tạ Thiên Hoa thì chỉ e ngay cả cái ghế hiện tại cũng không giữ được, chớ nói chi đến chức viện trưởng.

Mà Đỗ Trạng Nguyên cơ hồ cũng chỉ chờ các lão nói thế, khóe miệng khẽ nhếch lên, vuốt chòm ria mép, đoạn lại nhìn sang phía Lâm Thanh Hồ:

“Còn viện trưởng thì sao?”

Lâm Thanh Hồ chưa trả lời, thì ở bên ngoài, Tạ Thiên Hoa đã tản bộ hết Cầu Học lộ.

Ngày mai sẽ đăng 6 chương chính truyện.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.