Một tháng sau đó Triệu gia lần lượt đón nhận tin vui từ trạch viện. Liễu Như Yên và Yên Vân cùng Nhan Thi Tình cả ba người đều đã mang trong mình giọt máu của Triệu Tử Duệ. Triệu lão gia vì quá đổi vui mừng cho nên đã mở một bữa tiệc lớn để chiêu đãi thân bằng quyến thuộc của Triệu gia.
"Lão gia! Nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân đã đến"
Tên gia đinh vừa thông báo xong thì người cũng vào đến nơi. Duệ mẫu vội nhanh chân bước tới đỡ lấy Liễu Như Yên và không quên trách mắng Triệu Tử Duệ.
"Không phải ta đã dặn trước chỉ cần một mình con đến thôi sao?"
Triệu Tử Duệ liền tươi cười lấy lòng
"Hôm nay là ngày vui cho nên các nàng ấy cũng muốn có mặt, vả lại mẫu thân người cũng không cần lo lắng, trên đường đi đến đây A Phúc luôn cẩn thận cho xe ngựa đi chậm một chút cho nên là tuyệt đối an toàn"
Triệu lão gia nhìn thấy mẫu tử bọn họ cứ đứng ngoài sân trò chuyện không ngớt, lúc này ông liền hô lên
"Duệ nhi! Bên ngoài gió lớn còn không mau đỡ thê tử của con vào trong"
Duệ mẫu nghe vậy khẽ cười, bà biết Triệu lão gia đây là đang lo cho tiểu cháu nội chưa chào đời của ông.
"Được rồi! Chúng ta cũng nên vào trong thôi"
Bọn họ cùng nhau vào bên trong, các thê tử của Triệu Tử Duệ vẫn như cũ, vẫn ngồi phía bên kia bức bình phong cùng nữ gia quyến của các vị khách quý đã được mời đến hôm nay.
Duệ mẫu hôm nay quá đổi vui mừng, ý cười luôn hiện hữu trên môi của bà, bà cẩn thận chu đáo chăm sóc từng miếng ăn từng chén canh cho cả ba cô con dâu nhà bà. Lý thị ngồi bên cạnh cũng có chút ganh ty, con trai của bà là trưởng tử ấy vậy mà đến giờ vẫn chưa chịu thành thân, còn nói chi đến chuyện sanh ra một tiểu cháu nội cho bà ẩm bồng.
"Muội muội! Muội thật phúc lớn, các con dâu đều đã mang thai, không lâu nữa muội sẽ được lên chức nãi nãi rồi
Duệ mẫu nghe Lý thị nói vậy thì cười tươi đáp
"Cháu của muội thì cũng là cháu của tỷ, về sau bọn nhỏ chắc chắn cũng sẽ hiếu kính với tỷ"
Liễu Như Yên bên cạnh cũng tiếp lời
"Đại nương! Về sau chúng con cùng tiểu hài tử nhất định sẽ hiếu thuận với người, mẫu thân cùng phụ thân"
Nhan Thi Tình cùng Yên Vân khẽ gật đầu tán đồng cùng những lời vừa rồi của Liễu Như Yên. Trong lòng Lý thị cũng coi như có chút an ủi, bà nhoén miệng cười và nói
"Về sau ngoài nhà mẹ thì còn có ta cùng mẫu thân của các con đây, Duệ nhi nếu đối với các con không tốt, vậy hai người già bọn ta sẽ đứng ra làm chủ thay cho bọn con"
Triệu Tử Duệ đang đi tới nghe được những lời vừa rồi liền nói đùa
"Đại nương người có con dâu liền không cần Duệ nhi nữa sao?"
Mọi người nhìn thấy đường đường là một đại nam nhân ấy vậy mà lại làm nũng thì lấy làm vui, Duệ mẫu liền đứng lên bước tới gần đánh nhẹ lên vai của Triệu Tử Duệ và khẽ trách
"Con cũng sắp làm phụ thân của người khác rồi, vậy mà còn làm trò trước mặt mọi người sao?"
Triệu Tử Duệ cười tươi kéo tay Duệ mẫu mà dỗ ngọt
"Hôm nay là ngày vui, Tử Duệ chỉ muốn thêm chút không khí thôi, mẫu thân xin hãy bỏ qua cho con lần này thôi
Khóe miệng của Duệ mẫu khẽ câu lên, bà khẽ lườm người kia và nói
"Được rồi! Thật hết cách với con mà! Nhanh nhanh trở lại bàn tiệc đi, nhớ là uống ít thôi chốc lát còn phải chăm sóc cho con dâu của ta nữa"
"Vậy Tử Duệ xin phép trở lại bàn tiệc, các vị cứ tiếp tục đi"
Triệu Tử Duệ sau khi gật đầu chào mọi người thì mới xoay người trở lại phía bên kia bức bình phong.
Sau bữa tiệc bọn họ chọn nghỉ lại ở Nam viện một đêm. Lúc này Triệu Tử Kiệt lại lôi tiểu đệ của hắn ra mà tâm sự.
"Đại ca! Sao huynh im lặng vậy?"
Triệu Tử Kiệt đắn đo một lúc thì chọn cách quỳ xuống dưới chân của người kia và nói.
"Lúc trước là đại ca không tốt, là ta tâm thuật bất chính và luôn tìm cách tiếp cận Như Yên muội tử. Hôm nay ta chọn cách nói ra và quỳ ở đây, thật sự ta cũng không mong đệ sẽ tha thứ cho ta, nhưng những gì ta đang làm đây chỉ là với mong muốn vơi bớt đi phần nào tội lỗi trong ta"
Triệu Tử Duệ biết tâm tính của Triệu Tử Kiệt cũng không tệ đến mức không thể tha thứ được, vả lại trên đời cũng có câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Triệu Tử Duệ định đỡ hắn ta lên thế nhưng hắn lại nói tiếp.
"Lần đó nếu ta không cố tình dụ dỗ đệ trèo lên cao hái hoa đào để tặng cho đệ muội, vậy đệ cũng sẽ không phải té từ trên cây xuống, nhưng mà cũng thật may đệ đã không sao, nếu không ta thật ân hận đến chết mất"
Nghe những lời vừa rồi, Triệu Tử Duệ mới xem như là giải đáp được thắc mắc bấy lâu nay. Theo như lời của Liễu Như Yên, Triệu Tử Duệ ngày thường rất là nhát gan tuyệt đối sẽ không có chuyện dám tự mình mà trèo lên cao đến như vậy.
(Thì ra lần đó là do hắn ta cho nên Triệu Tử Duệ thật sự mới té từ trên cao xuống và mất mạng. Tuy hắn đã gián tiếp hại Triệu Tử Duệ mất mạng, nhưng do đó ta lại có được thân xác này. Tử Kiệt a! Ta không biết nên trách ngươi hay nên đa tạ ngươi đây?]
"Nhị đệ! Nếu đệ cảm thấy khó chịu trong lòng liền có thể đánh ta, ta tuyệt đối sẽ đứng yên mà không phản kháng"
Triệu Tử Duệ ngẩn đầu lên nhìn trời và khẽ thở dài
"Đại ca ngươi đứng lên đi. Mọi chuyện cũng qua rồi, đệ cũng không có để bụng làm gì. Sau này chúng ta không nên nhắc lại chuyện không vui trước kia nữa"
"Vậy... Vậy còn đệ muội? Muội ấy có còn trách ta hay không?"
Triệu Tử Duệ khẽ cười vỗ lên vai của người kia và nói
"Như Yên vốn đã quên chuyên này từ lâu rồi, đại ca ngươi cũng nên quên đi, về sau người ca cần để tâm chỉ nên là Kiều Thanh cô nương thôi"
"Nàng ta sao? Nàng ta vẫn chưa bỏ qua cho ta đâu"
"Haha! Ca đừng lo, nữ nhân mà! Chỉ cần ca chịu khó mặt dày một chút, ngày ngày đều đến tìm chắc chắn nàng ấy nhất định sẽ xiêu lòng thôi"