Sau bữa tiệc Triệu Tử Kiệt cố ý kéo Triệu Tử Duệ đến sau hậu viện.
"Đại ca có gì cứ nói thẳng đi"
Triệu Tử Kiệt liền thốt ra ba từ
"Mỹ Nhân Lâu"
Đôi mày của Triệu Tử Duệ khẽ động, sau đó lại đưa mắt nhìn thẳng vào người trước mắt.
"Rốt cuộc đại ca đây có ý gì?"
Triệu Tử Kiệt lúc này liền xuống nước hạ giọng đối với người trước mắt.
"Ta cũng không phải đang cố ý uy hiếp đệ, ta chỉ mong đệ có thể nói giúp ta vài lời trước mặt phụ thân mà thôi".
Triệu Tử Duệ thừa biết Triệu Tử Kiệt đây là có ý muốn nhờ mình giúp đỡ chuyện của hắn ta cùng vị cô nương trong thanh lâu kia.
[Coi như ta đây rộng lượng bỏ qua chuyện xưa mà giúp ngươi một lần này vậy)
"Được thôi! Nhưng trước tiên đại ca phải nghe theo ta"
Đôi mày của Triệu Tử Kiệt liền nhíu chặt, hắn ta với vẻ nghi hoặc mà nhìn người trước mắt, Triệu Tử Duệ lúc này chỉ bỏ lại một câu thì rời đi.
"Đợi đến hai ngày sau ta sẽ nói cho đại ca biết nên phải làm như thế nào"
Triệu Tử Kiệt thừ người nhìn theo bóng lưng của người kia, không nghĩ tới có ngày hắn ta lại phải cầu xin Triệu Tử Duệ.
Triệu Tử Duệ về đến Nam Viện thì nhìn thấy Duệ mẫu đang ngồi trò truyện vui vẻ cùng các nương tử xinh đẹp của mình.
"Mẫu thân! Người vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"
Duệ mẫu xoay người nhìn thấy Triệu Tử Duệ đang đến gần liền giả vờ trách móc.
"Đứa nhỏ này có thê tử liền không muốn nhìn thấy mẫu thân nữa hay sao?"
Triệu Tử Duệ nhoen miệng cười tươi tiến đến đặt tay lên vai của Duệ Mẫu và nhẹ nhàng xoa bóp giúp bà.
"Mẫu thân đã hiểu lầm Tử Duệ rồi, con chỉ là đang lo lắng cho người thôi"
Duệ mẫu khẽ cười kéo Triệu Tử Duệ ngồi xuống
"Nào! Mau nói cho mẫu thân biết, chuyện hài tử là như thế nào?"
Triệu Tử Duệ nghe qua câu hỏi vừa rồi của Duệ mẫu thì mới đưa mắt sang nhìn Liễu Như Yên, nàng ta khẽ đáp lại bằng một cái gật đầu, Triệu Tử Duệ khẽ thở dài chậm rãi nói với Duệ mẫu.
"Thật ra chuyện này cũng chưa chắc, nhưng theo lời của Nhan y sư thì trước kia đã có người thử qua và đã thành công rồi, hài nhi cũng mong chuyện này là sự thật, trước tiên cần phải đợi thêm ít thời gian nữa xem sao"
Yên Vân cùng Nhan Thi Tình đôi mắt chợt lóe sáng nhìn về hướng Triệu Tử Duệ, Duệ mẫu dỡ khóc dỡ cười khi nhìn thấy biểu hiện của các nàng dâu nhà bà.
Một lúc sau khi Duệ mẫu rời đi. Liễu Như Yên cùng Nhan Thi Tình cũng trở về phòng của mình, chỉ còn lại Triệu Tử Duệ cùng Yên Vân ở lại.
"Tướng công~"
Triệu Tử Duệ sau khi treo ngoại bào lên xoay người lại thì nhìn thấy người trên giường đã cởi sạch y phục từ lúc nào không hay, Triệu Tử Duệ khẽ mỉm cười mở lời trêu ghẹo.
"Nàng đây là đang muốn câu dẫn ta sao?"
Yên Vân lúc này liền đặt gót ngọc xuống sàn nhà, chầm chậm tiến đến gần câu lấy cổ của người trước mắt.
"Vậy không biết Triệu công tử đây có nhã hứng hay không?"
Triệu Tử Duệ khẽ nhếch mày sau đó cúi người ôm lấy mỹ nhân vào lòng
"Vậy ta đây không khách sáo"
Triệu Tử Duệ bế Yên Vân đặt lên giường sau đó xoay người thổi tắt nến trên bàn.
"Nương tử! Ta tới đây!"
Sau một đêm lăn lộn Triệu Tử Duệ tỉnh dậy với bộ dạng như bị rút cạn hết sinh lực, còn Yên Vân thì trái ngược hoàn toàn, nàng ta vẻ mặt hồng nhuận khẽ mỉm cười nghiên người hôn lên má của người bên cạnh.
"Tướng công nên dậy rôi"
"Ta thật không dậy nối, nương tử! Hay là nàng thay ta đi thỉnh an với hai vị lão nhân gia đi"
"Được rồi! Vậy chàng ngủ thêm đi"
Yên Vân mỉm cười rời giường, sau khi rửa mặt chải chuốt gọn gàng thì mới nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.
"Tướng công chàng ấy đâu rồi sao chỉ có mình muội?"
"Chàng ấy nói muốn ngủ thêm, nói chúng ta cứ thay chàng ấy đi thỉnh an phụ thân cùng mẫu thân trước đi"
"Um! Vậy chúng ta đi thôi"
Ba người cùng nhau đi đến đại sãnh và ngoan ngoãn đợi sẵn ở đó, một lúc sau các vị trưởng bối cũng lần lượt xuất hiện, Duệ mẫu không nhìn thấy hài tử của mình thì liền hỏi.
"Duệ nhi đâu sao vẫn chưa đến?"
Yên Vân nhẹ nhàng tiến lên một bước đáp lời Duệ mẫu.
"Thưa mẫu thân! Tướng công chàng ấy nói muốn nghỉ thêm một lúc nữa, căn dặn chúng con cứ đến thỉnh an mẫu thân cùng phụ thân trước là được"
Duệ mẫu kinh nghiệm già dặn nhìn thoáng qua sắc mặt của Yên Vân liền đoán ra được tại sao Triệu Tử Duệ lại không dậy nổi.
"Thôi được rồi vậy chúng ta cứ dùng bữa sáng trước đi, chốc lát nữa ta sẽ sai hạ nhân mang một phần đem đến phòng cho Duệ Nhi sau vậy"
Triệu Tử Duệ ở nơi này liền nhảy mũi sau đó tự mình xoa bóp cổ tay còn lại.
(Cũng may vẫn còn chút cảm giác, không được! Sau này phải tập luyện thường xuyên để tránh tình trạng thảm bại như đêm qua, haiz... Đúng thật là mất mặt mà!]
Phải nói đến đêm qua, Triệu Tử Duệ hai ngón tay cứ không ngừng ra vào còn Yên Vân không hiểu sao lại rên rỉ cả đêm mà không biết mệt, đã vậy nàng ta lại còn muốn thử qua hết tất cả các tư thế giống như trong quyển sách quý mà Triệu Tử Duệ luôn mang theo bên người nữa chứ.
Triệu Tử Duệ lúc này chỉ trách bản thân đã quá ham vui mà phóng túng để giờ đây cả người đều mệt đến rã rời.