Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 137





Bầu trời gần sáng, ánh dương như lửa, từ trong màn đêm xanh thẳm dần dần nhô lên.
Khoảng không bên ngoài Phượng Nghi cung, đại bàng giương cánh bay lượn xoay quanh, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu khàn khàn, vang vọng đến chân trời.
Tiên hoàng đã từng nói với Nhan Y Lam, bài hát xướng trong mây luôn là khúc cao ít người họa, ngày sau trở thành quân vương, tọa ủng thiên hạ, đồng thời cũng sẽ mất đi tất cả những thứ mà người bình thường đều có. Vĩnh viễn đừng vọng tưởng có được sự cảm thông. Những đạo lý này nàng đều hiểu, nàng cũng đã quen loại cảm giác cô ngạo tịch mịch trên vạn người này, nhưng nàng vẫn không nghĩ ra, vì sao tự tay nàng phạm đủ loại tội ác sát nghiệt, cuối cùng lại là những người bên ngoài gánh chịu trách phạt.
Nghi Trượng đội tiễn Thái tử phi nhập táng đã rời cung từ lâu, nhưng tiếng chuông minh tang vẫn quanh quẫn ở mỗi một góc ngách trong cung, rất lâu cũng chưa ngừng lại.
Tê Loan điện lặng im, gió nhẹ lay động sa mạn trắng thuần trong đại điện trống trãi phiêu đãng, khí tức tiêu điều vắng vẻ. Ngoài cửa sổ, ánh nắng tản sáng từng bước xua tan đêm lạnh, đáng tiếc vẫn không thể ủ ấm được đại điện lạnh băng.
Nhan Quân Nghiêu đứng bên trong điện, hắn môi mỏng nhấp nhẹ, đôi mắt nhìn đến Nhan Y Lam đang tựa nửa người trên sàng tháp, đôi mày tuấn mỹ nhíu thật chặt, trong lòng giống như có tảng đá nặng nghìn cân áp xuống, cảm giác hít thở không thông từng chút từng chút cao hơn, tràn ngập trong tim hắn.
Trước khi đến Phượng Nghi cung, hắn đã tự mình hỏi thăm thái y chẩn mạch, tình huống của Nhan Y Lam cũng không phải quá tốt, những năm nay chấp chưởng triều chính, sớm đã dằn vặt phá hủy thân thể của nàng, thêm nữa, vết thương cũ chưa lành lại thêm tổn thương mới, thân thể của nàng đã không thể chịu đựng thêm cái gì nữa. Trong lòng như có một đoàn lửa đốt cháy tim hắn, Nhan Quân Nghiêu thần sắc có chút xấu hổ, rõ ràng trước đó Nhan Y Lam đã từng căn dặn hắn nhất định phải bảo vệ tốt Khương Ngưng Túy, đáng tiếc hắn vẫn là nuốt lời với nàng.
Nếu như có Khương Ngưng Túy, hoàng tỷ có phải sẽ tốt hơn một chút không?
"Khụ khụ." Nhan Y Lam tựa hồ có thể đọc hiểu tâm tư của hắn, nhẹ giọng ho khan cười trấn an.
"Chuyện của Ngưng Túy, ngươi không cần tự trách, bản cung gọi ngươi đến vốn cũng không định tính toán những thứ này với ngươi."
Nhan Quân Nghiêu đương nhiên biết Nhan Y Lam sẽ không trách hắn, trên thực tế, bất luận hắn đã làm bao nhiêu chuyện sai lầm không cách nào tha thứ được, Nhan Y Lam cũng chưa bao giờ thực sự trách hắn. Nàng là hoàng tỷ của hắn, tuy chỉ lớn hơn hắn bốn tuổi, nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng đã quen hộ hắn phía dưới cánh chim của mình, cho dù ở thời khắc Nhan Quốc gặp nạn trước đây, nàng cũng có thể vì hắn mà chống ra một mảnh trời, bảo vệ hắn chu toàn.
Ân tình của nàng, cả đời này hắn e cũng khó mà trả sạch. Mấy ngày trước đây nhìn thấy nàng một thân đầy máu tươi mà yếu ớt ngã vào lòng hắn, hắn liền âm thầm hạ lời thề, bắt đầu từ giờ khắc này, đến lượt hắn chống đỡ giang sơn Đại Nhan, hoàng tỷ của hắn, cũng nên do hắn đến thủ hộ.
Nhan Y Lam chống người lên, nàng ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ Nhan Quân Nghiêu đang đứng trước mặt, mi nhãn trộn lẫn một mạt nhu nhuyễn nhỏ đến không thể thấy, nàng cũng không hỏi Nhan Quân Nghiêu, dưới thần tình trầm mặc kia rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chỉ là nhẹ giọng nói:
"Trước khi Bắc Ương Vương rời đi, ta đã đem hổ phù toàn quyền giao vào tay ngươi, bây giờ Ngô vương ý đồ liên thủ với Mẫn Nam vương mưu phản, bản cung đã thay ngươi chặt đứt đường lui của Ngô vương, tru diệt Mẫn Nam vương tại chỗ, chuyện bắt được Ngô vương cũng là trong tầm tay, Thái tử, mấy ngày nay bản cung đã thương lượng cùng mẫu hậu, thay ngươi chọn một ngày hoàng đạo, cử hành đại lễ đăng cơ."
Nhan Quân Nghiêu kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt viết đầy khiếp sợ cùng khó hiểu.
"Vì sao....muốn vào lúc này....?"
"Lúc này? Thái tử muốn nói là thời điểm nào?" Nhan Y Lam bình tĩnh đáp:
"Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất, chỉ cần tuyên bố hoàng chỉ ban bố thiên hạ, Ngô vương nhất định sẽ có hành động, chuyện của Mẫn Nam vương hắn còn chưa biết, nếu như vọng tưởng cùng Mẫn Nam vương nội ứng ngoại hợp, một lần hành động tấn công vào hoàng thành ý đồ bức vua thoái vị, như vậy, hắn sẽ không khác nào là tự chui đầu vào lưới, thành cá trong chậu của chúng ta rồi."
Nhan Y Lam phân tích cũng không sai, thế nhưng Nhan Quân Nghiêu vẫn lo lắng.
"Nhưng hoàng tỷ cũng nói, Ngưng Túy có thể đã rơi vào trong tay Ngô vương, đến lúc đó, nếu như Ngô vương biết được sự tình bại lộ, rơi vào đường cùng dùng Ngưng Túy làm con tin uy hiếp, chúng ta phải nên làm thế nào?"
"Thái tử sai rồi." Nhan Y Lam tựa trên sàng tháp gỗ lim, nàng chậm rãi nhắm hai mắt, như vậy, mọi người sẽ không thể nhận ra thương tâm chợt lóe trong mắt nàng.
"Không có 'nhưng'. Giữa gia và quốc, đến bây giờ đều không có 'nhưng', vì thiên hạ này, vì lê dân bách tính, có vài thứ, đã định trước phải từ bỏ."
Nhan Y Lam nói đến lãnh tĩnh, tựa như từ sớm đã nhìn thấy sinh tử cùng cảm tình thế gian, nhưng Nhan Quân Nghiêu rõ ràng nghe ra được, âm thanh tan vỡ ẩn bên dưới, hoàng tỷ của hắn, lý trí cùng thiết huyết vượt xa thường nhân, nhưng lòng của nàng cũng sẽ đau sẽ vỡ, chỉ là nàng không thể nói. Bởi vì có những bi thương, cho dù nói ra cũng sẽ không có người hiểu. Người chưa từng ngồi trên hoàng vị này, vĩnh viễn sẽ không lĩnh hội được sự dày vò tuyệt vọng trong lòng nàng.
Khương Ngưng Túy là mệnh của nàng, nhưng vì quốc gia này, nàng lại chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, lựa chọn giết chết Khương Ngưng Túy, cũng lựa chọn phán án tử cho bản thân.
Bước ra bên ngoài Phượng Nghi cung, Nhan Quân Nghiêu kéo lê đôi chân nặng trĩu, từng bước từng bước xuống bậc thang. Tia nắng ấm buổi sớm đã phủ kín cả hoàng cung, nhưng hắn lại cảm thấy cơn lạnh lẽo trước nay chưa từng có, loại lạnh lẽo thấm vào cốt tủy, khiến hắn tuyệt vọng.
Hắn dường như vào giờ khắc này mới rốt cuộc hiểu rõ, muốn ngồi trên hoàng vị này phải bỏ ra đại giới thế nào, giống như đem trái tim cảm tình toàn bộ toàn bộ nhổ đi, vô pháp ký thác tình cảm vào bất luận chuyện gì, cũng không thể tin tưởng bất kỳ ai, người bên cạnh sẽ từng bước từng bước rời khỏi ngươi, chỉ có một mình ngươi vẫn ngồi trên long ỷ lạnh băng, quan sát mỗi góc ngách trong thiên hạ này, cao xử bất thắng hàn*, mà niềm vui của ngươi, bi thương của ngươi, cũng không ai có thể chia sẽ cùng.
Hắn thất thần đứng trên viên gạch xám xanh, đưa mắt nhìn khắp hoàng cung, bất giác cảm thấy hoang mang. Hoàng vị đã từng tâm tâm niệm niệm muốn có được, bây giờ đã dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy không biết làm sao, hắn không biết vì thiên hạ này, cuối cùng bản thân phải bỏ ra bao nhiêu để thủ hộ, hắn cũng không biết những thứ trước đây hắn một lòng mong muốn, rốt cuộc có đáng giá hay không.
Hai tay đột nhiên bị một đôi tay mảnh mai nắm chặt, Nhan Quân Nghiêu kinh ngạc nhìn sang, thấy Kỳ Nguyệt đứng trước mặt hắn, hướng hắn cong mi cười khẽ, thoáng chốc liền ủ ấm cả trái tim hắn.
"Thái tử, nên thượng tảo triều rồi."
"Vài năm như vậy, ta phụ hoàng tỷ rất nhiều." Nhan Quân Nghiêu trầm mặc mở miệng, hắn rút tay ra khỏi đôi tay của Kỳ Nguyệt, chốc lát cầm ngược lại tay nàng, cảm thụ trong lòng cuồn cuộn như sóng, hắn chán nản nói:
"Trước giờ đều là nàng bảo hộ ta, nhưng đến tận lúc này, ta rất muốn vì nàng làm chuyện gì đó."
Kỳ Nguyệt rũ mắt đáp lời:
"Ân."
Viền mắt có chút ướt ướt, Nhan Quân Nghiêu thanh âm lại kiên định như sắt.
"Nhưng việc duy nhất hiện giờ ta có thể làm, là không cô phụ kỳ vọng của nàng, làm một hoàng đế tốt đáng giá để nàng kiêu ngạo."
"Ân." Kỳ Nguyệt cong cong khóe môi, cười nói:
"Ta sẽ cùng Thái tử cùng thủ hộ giang sơn Đại Nhan, dùng thân phận Đại Ương công chúa."
Nhan Quân Nghiêu khẽ run, cầm chặt tay Kỳ Nguyệt, nhìn chăm chú nữ tử trước mắt, người đã một đường theo hắn từ Ương Quốc đến đây.
"Nàng ở đây, vốn chính là sự trấn an lớn nhất."
---
Mấy ngày liên tiếp bôn ba thuyền xe, Khương Ngưng Túy dần không biết bản thân đang ở đâu, thân thể đã mệt mỏi không chịu được, nhưng ý thức của nàng vẫn thời thời khắc khắc duy trì thanh tỉnh.
Xe ngựa không biết từ khi nào đã ngừng lại, Khương Ngưng Túy cũng không di chuyển, mà nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Bên ngoài xe ngựa, hình như có thủ hạ của Ngô vương cùng phu xe nhỏ giọng nói vài câu, lập tức xe ngựa lại chậm rãi lay động, một đường loạn choạng chạy về trước. Rèm cửa đã bị đóng chặt từ bên ngoài, hơn nữa bên người Khương Ngưng Túy cũng có hai thị nữ trái phải canh chừng, đừng nói đào tẩu, chỉ sợ ngay cả khi nàng cử động một ngón tay nhất định cũng chạy không thoát mắt hai người.
Xem ra lần này Ngô vương hạ quyết tâm muốn cướp nàng đi, Khương Ngưng Túy thầm nghĩ, bây giờ quan tài chứa thi thể Thái tử phi giả có lẽ đã hạ táng trong hoàng lăng, xem ra chuyện Thái tử phi Nhan Quốc chết đi đã thành định cục, từ bỏ thân phận hiển hách này, nàng trái lại cảm thấy thả lỏng rất nhiều. Chí ít, ngày sau cho dù nàng muốn làm gì, cũng không cần cố kỵ nữa.
Lúc này quả thật là một thời điểm bết bát nhất, nhưng cũng là thời cơ tốt nhất.
Xe ngựa xốc nảy một cái, kéo lấy tinh thần Khương Ngưng Túy trở về, lúc nàng hoàn hồn mới phát hiện xe ngựa lại dừng. Chỉ là hiện giờ, hai người vẫn luôn bất động ngồi cạnh nàng đã đứng lên, dẫn đầu xuống xe ngựa, sau đó nâng nàng đi vào một doanh trướng rộng rãi. Cho đến tận lúc này, sự mệt mỏi vì ngồi xe liên tiếp nhiều ngày rốt cuộc đã kết thúc, Khương Ngưng Túy thừa dịp khoảng trống ngắn ngủi lúc đi đến doanh trướng, bất động thanh sắc quét mắt cảnh vật bên cạnh.
Chung quanh đều là quân doanh, bên ngoài mỗi doanh trướng đều có binh sĩ canh gác, lòng nàng hơi trầm xuống, y theo thời gian nhiều ngày di chuyển, xem ra Ngô vương đã mang nàng xuất thành, đi đến quân doanh nào đó ở ngoại ô.
Ngô vương cũng không mang nàng về Đông Sở mà lại dừng ở nơi đang có tình hình phân tranh gây gắt, Khương Ngưng Túy nghĩ, đây có lẽ là chuyện duy nhất đáng được ăn mừng.
Lúc Ngô vương tiến vào, Khương Ngưng Túy đang nửa tựa vào trước bàn thong thả ngâm trà, nhận thấy tiếng bước chân của Ngô vương, nàng vẫn chuyên tâm vào động tác trong tay, đến khi thân ảnh kia đến trước mặt nàng, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt lãnh đạm không chút biểu tình, mi nhãn vốn đầy thản nhiên lại lộ ra một loại lãnh diễm, mỹ đến giống mọt thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ.
Trong trầm mặc, Ngô vương mở miệng trước:
"Không muốn hỏi bản vương, dự định xử trí ngươi thế nào sao?"
"Không muốn." Khương Ngưng Túy châm trà vào ly, đối với lời của Ngô vương không chút hứng thú.
"Làm một con tin, là không cần thiết biết được điều này."
Sự lạnh nhạt này khiến Ngô vương có chút kinh ngạc, hắn nhíu mày quan sát nàng một lát mới cười nói:
"Ngươi cảm thấy ngươi là con tin?"
Dường như tỉ mỉ suy ngẫm lời của Ngô vương, Khương Ngưng Túy nói:
"Ta không cho rằng, đối với Ngô vương, ta còn có giá trị khác."
Ngô vương đột nhiên nở nụ cười, đôi ưng mâu đang nhìn nàng chăm chú đột nhiên trở nên sâu đến khó lường.
"Nếu bản vương nói, bản vương tự tay tạo ra dấu hiệu giả rằng ngươi đã chết, không phải vì muốn đem ngươi làm con tin thì sao?" Nếu như chỉ là đối đãi một con tin, không cần phải hao phí tâm tư thủ đoạn như vậy.
"Kết quả không có gì khác." Đặt ly trà trong tay xuống, Khương Ngưng Túy hồi đáp Ngô vương bằng một nụ cười cực kỳ lãnh đạm.
"Ở nơi ta, Ngô vương chỉ có thể chọn giết ta, hoặc lợi dụng ta tranh giành quyền lợi, trừ những thứ đó, ngươi không có lựa chọn khác."
Tỉ mỉ phẩm ra những lời này của Khương Ngưng Túy, nàng tựa hồ cho hắn lựa chọn, lại giống như căn bản không cho hắn lựa chọn, lui lại ngồi vào chiếc ghế đối diện Khương Ngưng Túy, Ngô vương nói:
"Nghe nói Trưởng công chúa gặp thích khách mai phục ở ngoài cung, bị trọng thương, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Ngày Thái tử phi hạ táng, bản vương đã gặp tướng quân phu nhân, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bà khóc càng thương tâm, tình cảnh này cùng lúc tỷ tỷ ngươi năm đó mất đi giống như đúc. Tỷ muội hai người các ngươi cam nguyện vì Trưởng công chúa đánh cược tính mệnh, nhưng thì sao chứ? Nàng bây giờ còn khó có thể tự bảo vệ mình làm sao có thể bảo vệ được các ngươi? Một người như vậy, thật sự đáng giá các ngươi dùng mệnh tương đãi sao?"
"Ngô vương e rằng hiểu lầm." Khương Ngưng Túy bất vi sở động.
"Ta không giống với mẫu thân, sẽ không vì vài ba câu của Ngô vương mà sinh lòng dao động, huống hồ, những thứ ta làm hôm nay đều là ta tình ta nguyện, nếu đã không do người khác quyết định, tất nhiên cũng sẽ không vì người khác mà thay đổi."
---
(*Cao xứ bất thắng hàn – 高处不胜寒 – gāo chù bù shèng hán (xuất từ bài Thủy điệu ca đầu - Tô Thức:
Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn...)
Hai câu cuối của bài này cũng rất hay.
'Đãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.'

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.