Một nhóm gồm ba cô gái đứng chặn đường đi của hai người. Không ngờ tới đây cũng gặp phải kẻ gây chuyện nữa. Bọn cô không quen không biết lại tự đến đây chắc chắn là lại có người xúi giục rồi.
“Tránh ra! Không rảnh”
Ái Khuê lườm ba người trước mặt, Vũ Trạch còn chưa thấy trở lại, lỡ có chuyện gì thì người làm chị dâu như cô đây ăn nói làm sao bây giờ?
“Sao? Không dám à?”
“Cũng phải thôi. Chỉ là mấy ả dựa vào khuôn mặt để câu dẫn Tam thiếu thì dám là gì chứ”
Một câu lại một câu, mấy ả ta tự nói rồi lại tự hùa nhau trông chẳng khác nào đang tấu hề.
“Nói xong chưa? Xong rồi thì để tôi đi”
Ái Khuê không có tâm trạng đứng đó nghe ba ả ta tấu hài nên trực tiếp đi vòng qua họ nhưng mấy ả ta cũng đâu để hay cô đi ra. Một trong ba ả kéo tay Ái Khuê lại.
Cô theo phản xạ tự nhiên do học võ lâu năm lập tức xoay người kéo tay ả ta vật từ phía sau ra trước.
Khi bẻ tay ả ta, Ái Khuê có thể nghe thấy được âm thanh vang lên từ tay ả, chắc là bị bông gân rồi.
“Cô...cô...cô muốn làm gì?”
“Không thấy à? Tôi đang giải quyết kẻ cảng đường”
Ba ả ta làm sao biết được Ái Khuê biết võ nên không một chút phòng bị nào nằm dài trêи đất.
“Cô...Nếu cô không đấu với tôi thì Tam thiếu sẽ không để yên đâu”
Ý của ả ta chính là Tam thiếu là một tay lái cừ không mà người phụ nữ của cậu lại sợ chết như vậy thì Tam thiếu sẽ không để yên cho cô.
Nhưng mà không ngờ câu nói đó khi lọt vào tai của Ái Khuê thì thành ra Vũ Trạch đã bị ba ả kia bắt giữ chỉ có thể đua xe phân định thắng bại.
“Được thôi. Đua thì đua”
“Khoan đã. Trước tiên phải nói luật một chút đã. Nếu như cô thắng thì chiếc xe của tôi sẽ là của cô, ngược lại cô...phải biến khỏi nơi này”
“Được”
Ái Khuê nắm chặt chìa khoá trong tay trở về xe. Ba ả kia thì vui vẻ tưởng rằng mình đã nói khích thành công, dù chịu đau một chút thì có là sao.
Hai chiếc xe một lần nữa khởi động tiến đến vạch xuất phát. Đám thanh niên khác ở trường đua toàn bộ bị thu hút bởi hay người.
Thu Minh nhìn tình hình không khỏi lo lắng cho Ái Khuê, nếu cô thua liệu ba ả chia có làm gì Vũ Trạch không.
Rất nhanh sau đó một cô gái bức lên tay cầm lái cờ caro đen trắng.
“3...2...1....Bắt đầu”
Hai chiếc xe lao nhanh về phía trước. Đám thanh niên đứng bên ngoài cổ vũ nhiệt tình.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc Thu Minh còn đang lo lắng cho Ái Khuê đang đua xe không biết có bị chơi xấu không, còn lo Vũ Trạch bị bắt giữ có sao không thì nghe tiếng cậu ở ngay sau lưng.
“Sao...sao cậu lại ở đây?”
“Sao lại không thể ở đây? Có chuyện gì sao? Mà ai đua vậy?”
Thu Minh bắt đầu kể lại chuyện xảy ra lúc nãy và Vũ Trạch cũng nói nguyên nhân vì sao vào trễ.
Không biết có phải là do sắp đặt trước không mà khi cậu vào gần cửa thì có một đám thanh niên tiến tới bắt chuyện mà Vũ Trạch từ trước tới nay quan hệ xã giao rất tốt nên cũng đứng lại nói chuyện. Ai mà biết vì vậy mà ở đây có chuyện đâu.
Lúc hai người tập trung sự chú ý trở lại đường đua thì Ái Khuê nhà ta đã chạy đến một khúc cua. Đến lúc này nếu cô giảm tốc đến khi quẹo thì sẽ bị tuột lại so với chiếc xe kia.
Cô đã quyết định đi làm một việc hết sức mạo hiểm. Trêи xe Vũ Trạch có vài hộp được khăn giấy cao cấp khá cứng cáp. Ái Khuê vội quăng hộp ra khỏi kính xe.
Chiếc xe đang tăng tốc cán quan hộp khăn giấy khiến bánh xe nhấc lên cao một khoảng trống. Tiếp theo sao đó ngay khúc cua chiếc xe trực tiếp lái hai bánh trêи từng hai bán dưới mặt đường.
Đám người nhìn thấy cảnh đó đồng loạt há hốc mồm to đủ nhét vào một quả trứng gà.
Kết quả thì hiển nhiên là Ái Khuê với cách đua độc đáo đã về trước và đanh thắng lợi.
“Sao em ở đây?” - Ái Khuê bước xuống xe nhìn thấy Vũ Trạch đứng đó xem cô đua thì giật mình. Ủa, không phải bị bắt rồi à?
Thấy Ái Khuê nhìn mình với ánh mắt nhìn thú lạ làm Vũ Trạch không khỏi chột dạ, cậu chỉ đi nhiều chuyện có chút mà xảy ra chuyện rồi, đành phải kể cho Ái Khuê nghe mọi chuyện.
Tới lúc này chiếc xe đua kia cũng đã chạy về đích. Nữ quái xế kai bước xuống xe vẻ mặt xám xịt vô cùng khó coi, lại nhìn Vũ Trạch ân lần bên cạnh cô làm ả ta có chút lo sợ.
“Cô thua. Xe của cô là của tôi”
Ả ta vẫn cúi đầu không nói nhưng cô có thể nhìn thấy sự run rẫy của ả ta khi phải đưa chìa khoá xe mình cho cô. Vô tình lúc này Ái Khuê nhìn liếc qua đã thấy hai con người lúc nãy đứng trong nhóm người. Xem ra không phải tự nhiên có người đến kiếm chuyện với mình mà.
“Tôi sẽ không lấy xe của cô, với điều kiện cô cho tôi biết ai đã xúi giục cô?”
“Là họ. Bọn họ”
Ái Khuê mở miệng hỏi chưa được ba giây ả ta đã kϊƈɦ động chỉ vào hai người lúc nãy. Đúng là tình tiết cũng quá dơn giản rồi.
Vũ Trạch nhìn theo hướng tay của ả ta nhìn thấy hai người kia lập tức đen mặt. Cuộc đua xe hôm nay chỉ đơn giản như vậy mà kết thúc nhưng hai người kia thì sẽ không bao giờ còn cơ hội xuất hiện nơi này.