Xe chở bọn cô nhanh chóng trở về biệt thự riêng của Hàn Vũ. Bọn cô vừa vào đến phòng khách đã có 5-6 người giúp việc cùng quản gia trình diện.
“Chào cậu chủ, cô chủ”
“Uhm”
“Uhm. Đem hộp y tế khẩn cấp lên đây”
“Dạ”
Đám người kia nhanh chóng giải tán chỉ còn lại mỗi ông quản gia lớn tuổi đi lấy hộp dụng cụ y tế và thao nước lên để rửa vết thương cho Ái Khuê.
Cái tên điên Eric Walles kia cũng biết chơi lắm, chém cô khắp người không có chỗ nào lành lặn ngoài khuôn mặt này ra. Vết thương hắn chém không quá sâu nên chỉ cần dùng khăn mịn lau qua vết máu và bôi thuốc là xong.
Nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt đang cẩn thận từng ly từng tý lau nước rồi thoa thuốc làm Ái Khuê dâng lên một cảm giác ấm áp lan tràn nơi lòng ngực, đã lâu lắm rồi cô không được ai quan tâm và chăm sóc như vậy cả. Có anh bên cạnh thật tốt.
“Còn đau ở đâu không?”
“Không ạ”
Hàn Vũ thu gôm thuốc bỏ vào hộp rồi ngước lên nhìn cô thì Ái Khuê lúc này đang nhìn anh với ánh mắt lấp lánh vô cùng đáng yêu làm một người ít cười như anh cũng phải nở một nụ cười nhẹ.
“Khi anh cười lên rất đẹp” - Ái Khuê nhìn anh cười không khỏi cảm thán, người đàn ông này quá mức yêu nghiệt mà.
“Em không sợ khuôn mặt này của tôi sao? Nó đã bị huỷ rồi, em phải sống với nó cả đời đấy”
“Em không sợ”
Ái Khuê nghe anh nói như vậy làm tưởng anh không tin tưởng mình liền ngồi bật dậy mà quên mất khắp người toàn là vết thương.
“Ai zui...”
“Em có sao không?”
“Không ạ. Hì hì”
Hàn Vũ nhìn cô lúc này không khác nào một đứa con nít, khác hoàn toàn với bộ dáng khi chém nhau lúc nãy với Eric Walles. Nhìn cô giả bộ bất bình đứng lên lúc nãy mà giờ khoảng cách hai người chỉ còn lại nửa gang tay, cô nhóc này cũng đúng là ma mãnh.
“Em lên lầu ngủ đi. Ngày mai còn phải đến trường nữa”
“A~”
Ái Khuê vừa nghỉ đến đi học liền chán nản, không ngờ được lại một người sớm đã tốt nghiệp đại học như cô báy giờ lại trở thành một sinh viên năm hai, đúng là cuộc đời mà.
“Ngoan” - Hàn Vũ nhìn thấy cô bỉu môi nét cười trêи mặt lại càng tươi hơn, bàn tay đưa lên xoa đầu cô. Không ngờ tóc cô lại mềm và mượt vô cùng, anh sờ thích không muốn buông tay.
“Anh mà sờ nữa sẽ thành ổ quạ mất”
“Vậy không sờ nữa”
“Uhm”
“Em lên phòng đi. Bác quản gia sẽ đưa em lên phòng của mình”
“Không ở cùng với anh sao?”
Ái Khuê nói ra câu này xong mới cảm thấy mình quá sai trái, tại sao có thể bị cái nhan sắc này hớp hồn mà nói ra câu không suy nghĩ vậy chứ?
Hai người Lưu Minh và Bạch Lẫm nghe cô nói xong không khỏi trợn tròn mắt. Nữ chủ nhân mới này cũng quá bạo gan rồi, mới ngày đầu tiên về nhà đã đòi ngủ chung với lão đại nhà ta rồi.
“Coi như em chưa nói gì hết nha. Hê hê” - Nói xong cô bất chấp vết thương đang đau chạy trốn lên lầu, bác quản gia bất lực chạy theo cô lên lầu.
“Thật đáng yêu” - Hàn Vũ nhìn cô chạy trốn chết cười càng tươi rối. Hai người kia lúc này không khỏi đưa ngón cái lên biểu dương cô, không ngờ mới gặp cô một ngày mà lão đại đã cười như vậy.
—-Tại phòng mới của Ái Khuê—-
“Aaaaaa”
Cô nàng nhà ta vì quá xấu hổ vùi mặt trong gối la hét lăn lộn. Hình tượng đẹp đẻ cao quý lúc ở buổi tiệc bây giờ mất sạch. Không biết anh ấy có nghĩ mình dễ dãi không nữa. Huhu, đúng là sắc đẹp hại người mà.
Mất khoảng một lúc lâu Ái Khuê mới bình tĩnh trở lại, lúc này cô mới nhớ tới việc lúc nãy đánh nhau với Eric Walles, bản năng của cơ thể này vô cùng tốt, theo như kịch bản cô viết thì Ái Khuê từ năm 6 tuổi đã bị bắt học võ, đấu kiếm nhưng cô nhớ Ái Khuê đâu được dạy bắn súng đâu nhỉ? Rốt cuộc sai ở chỗ nào nhỉ?
“Tiểu Khuê”
“Ai vậy?”
“Tiểu Khuê của mẹ”
“Tôi hỏi là ai vậy? Mau ra đây đi. Aaaa”
Một lần nữa những kí ức như lũ thác xuất hiện trong đầu cô, đây là những ký ức lúc nhỏ đã bị lãng quên.
Trong ký ức ấy....
“Tiếu Khuê. Tiểu Khuê của mẹ”
“Mama”
Vẫn ở sân sau của biệt thự Phương gia, một người phụ nữ trẻ tuổi rất đẹp, khi bà đứng bên cạnh khóm hoa bách hợp lại không bị nét đẹp của hoa làm cho lu mờ mà càng làm cho bà trở nên nổi bật giữa một vừa hoa trắng tinh như thế.
Lúc này là Tiểu Ái Khuê chỉ mới 5 tuổi, cô bé chỉ mới là một đứa con nít vô cùng nhạy cảm nhưng lại phải học rất nhiều làm cho bé vô cùng áp lực. Lúc này mẹ của bé là phu nhân của Phương gia - Vân Tuyết đang đi khắp vườn để tìm bé.
Tiểu Ái Khuê sợ mình bị phát hiện nên cả khóc cũng không dám chỉ có thể lấy hai tay che kín miệng, cả thở mạnh cũng không dám, run rẫy trốn trong bụi cây.
“Con đây rồi” - Vân Tuyết dịu dàng vén bụi cây đang run chuyển kia, không cần nói cũng biết Ái Khuê nhà ta đang trốn ở trổng rồi.
“Mama” - Tiểu Ái Khuê nhìn thấy người mẹ xinh đẹp dịu dàng của mình thì hai hàng nước mắt cứ thi nhau tuông rơi, bàn tay bé nhỏ múp míp của bé cũng không thể ngăn lại dòng nước mắt bên khoé mắt.
“Được rồi. Tiểu Khuê của mẹ ngoan nha. Có mẹ đây rồi” - Vân Tuyết vén cây cỏ dính trêи áo của con gái rồi ôm con vào lòng
“Mẹ ơi, Tiểu Khuê không muốn học nữa, Tiểu Khuê mệt lắm rồi” - Tiểu Ssi Khuê cọ cọ vào lòng Vân Tuyết làm nũng vô cùng đáng yêu
“Là chuyện công chúa bị hãm hại sau đó được hoàng tử cứu phải không ạ?”
“Đúng rồi nhưng cũng không phải. Trong câu chuyện chỉ có nàng công chúa bị hại nhưng lại không xuất hiện một vị hoàng tử nào cả. Công chúa chỉ có thể bị bà phù thuỷ hại mà thôi”
“Vậy công chúa phải làm sao bây giờ ạ?” - Tiểu Ái Khuê ngưng khóc nhìn mami nhà mình đợi bà kể chuyện cho bé nghe.
“Đúng vậy ạ. Không có hoàng tử giúp đỡ, công chúa phải làm sao đây?”
“Vậy công chúa phải thật mạnh mẽ đề đấu với bà phù thuỷ” - Tiểu Ái Khuê biểu cảm vô cùng chắc chắn mình Vân Tuyết làm bà không khỏi phì cười.
“Tiểu Ái Khuê nhà ta cũng vậy a. Con chính là nàng công chúa đó, không có hoàng tử nào có thể giúp con cả, nên con phải tự bản thân phấn đấu. Có biết không?”
Nghe Vân Tuyết nói như vậy Tiểu Ái Khuê biểu cảm như đã rõ, cô chính là tiểu công chúa, tiểu công chúa không có hoàng tử chỉ có thể tự bản thân cố gắng.
“Mami. Vậy làm sao con tìm được hoàng tử cho mình bây giờ?”
“Uhm... Khi con đang cô độc, không một ai bên cạnh, không ai nhìn thấy con cả. Nhưng người đó thì khác, họ nhìn thấy con dù con đang vô hình”
Tiểu Ái Khuê lúc đó không biết và không hiểu gì cả. Nhưng khi bé lớn và gặp được Hàn Thiên Trạch đã hiểu được câu nói của bà. Cũng từ đó cô đã nhận định hắn ta là người đàn ông của đời mình, cũng từ đó bắt đầu những ngày tháng tủi nhục mà không được ai biết đến, một sự hy sinh vô ích