Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 165: - 166 🌳 Mẹ Của Những Đứa Trẻ Bị Bỏ Rơi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mây (Sky)

09|02|2022

🌳🌳🌳

Chương 165.

Tôi thích Tết Nguyên Đán, bởi vì khi đến tết cha mẹ tôi có thể trở về, nhưng tôi cũng ghét Tết Nguyên Đán, vì họ sẽ rời đi sau khi hết tết. —— Trần Li / Trần Trừng.

Ngày mồng ba tháng giêng âm lịch, trong dịp lễ tết có lẽ là lúc trẻ em ở các bản miền núi vui vẻ nhất, bởi vì đến tết sẽ có quần áo mới, đồ chơi mới, và khi đến tết......cha mẹ đi làm xa ở bên ngoài sẽ trở về.

Làng Hồng Kiều ở huyện Giang An thuộc thành phố B là một nơi có giao thông bất tiện, kinh tế kém phát triển, nền giáo dục thì lạc hậu. Những thanh niên trai tráng điều ào ào lựa chọn đi ra ngoài làm ăn, người dân ở làng Hồng Kiều trên cơ bản chỉ còn người già và trẻ em.

Làng Hồng Kiều có một trường tiểu học, nền tảng thật sự rất kém cỏi, trường học cũng tồi tàn, hầu như không có giáo viên nào chịu dậy học ở đây, giáo viên người địa phương thì không nhiều lắm, một người có khi phải chú ý nhiều lớp.


Nếu muốn học trung học thì phải đi vào huyện.

Có một gia đình ở làng Hồng Kiều, trong nhà có ông nội mang theo hai cháu là cháu trai và cháu gái.

Cháu gái tên là Trần Li, biệt danh Lệ Chi*, năm nay mười hai tuổi, đang học lớp năm ở trường tiểu học Hồng Kiều, cháu trai tên là Trần Trừng, biệt danh là Cam**, năm nay tám tuổi, đang học lớp hai ở trường tiểu học Hồng Kiều.

(*) ý chỉ cây vải.

(**) thật ra chỗ này dịch ra là Cam luôn, mình cũng không biết nó có từ nào giống kiểu Lệ Chi = Vải không nữa.

-

Bởi vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó nên cha mẹ hai đứa nhỏ đã chọn đi tỉnh H không lâu sau khi Trần Trừng ra đời, bây giờ có lẽ đã được tám năm, chỉ có khi ăn tết mới trở về được.

Mặc dù Trần Li và Trần Trừng được ông nội nuôi lớn nhưng tính cách của hai đứa lại khác nhau một trời một vực.


Khuôn mặt của Trần Li rất xinh xắn, là một người ngoan ngoãn tính tình cũng tốt, Trần Trừng lại là một tiểu Bá Vương bướng bỉnh, sẽ đánh nhau với người ta nếu nói lời không hợp ý, bởi vì thường chạy lêu lỏng ở ngoài nên có một làn da rám nắng.

Tuy tính cách hai chị em khác nhau nhưng tình cảm của hai người rất tốt, đối với ông nội cũng vậy, cho dù Trần Trừng mới tám tuổi nhưng mỗi ngày đều giúp ông nội việc nhà sau khi tan học.

Mà lúc chị gái bị người ta ăn hiếp, cậu sẽ giơ nắm đấm đánh nhau với người ta.

Tết năm nay cha mẹ của hai người là Trần Lập và Ân Âm cũng sẽ về nhà ăn tết.

Hai vợ chồng đều mang theo quà và quần áo mới cho ba ông cháu.

Trần Trừng yêu thích chiếc xe mini 4WD* màu xanh lam không buông tay được, sau khi ăn cơm trưa xong, cậu liền cầm xe ôm vào ngực rồi phóng ra cửa.


(*) nguyên văn - 四驱车 (tiếng Nhật:ミ ニ 四 駆, tiếng Anh: Mini 4WD ).

Hay còn gọi là 4WD hoặc xe đường đua , là một mô hình xe đua có thể di chuyển tỷ lệ 1:32 do Công ty mô hình Tamiya của Nhật Bản sản xuất.『 Edit 』Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt - Thanh Thanh Kết Ngạnh 🍀 - 『 TG4 』Chương 165 - 166 🌳 Mẹ Của Những Đứa Trẻ Bị Bỏ Rơi
_

Trần Trừng là tiểu Bá Vương keo kiệt, tính tình lại có chút lầm lì, đôi mắt đen láy khi nhìn chằm chằm người khác thì giống như một con sói con hung ác, thêm nữa là thành tích của cậu không tốt nên cũng chẳng có bạn bè.

Mấy giáo viên cũng không hiểu tại sao Trần Trừng và Trần Li đều cùng cha mẹ sinh ra, đều được ông nội nuôi lớn mà thành tích lại khác nhau đến vậy, mỗi lần kiểm tra Trần Li luôn đứng nhất lớp, còn Trần Trừng thì như chơi trò đếm ngược.

Sau khi ra ngoài, Trần Trừng liền cầm xe đồ chơi đến bãi đất trống chơi.

Thời đó xe ô tô đồ chơi đã chạy muốn nát đường cái trong thành phố, nhưng ở bản miền núi vẫn còn hiếm thấy, dáng vẻ ngầu lòi và âm thanh của nó lập tức hấp dẫn những đứa bé xung quanh.

Nhất là các bé trai, đối với xe đồ chơi luôn luôn nhất kiến chung tình*.
(*) thật ra chỗ này tui sửa lại cho vui chứ dịch thật ra là yêu thích không buông hay sao á.

_

"Trần Trừng, tớ có thể chơi cùng cậu được không?" Cuối cùng một đứa trẻ chạc tuổi Trần Trừng nhịn không được hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.

"Đúng vậy, Trần Trừng cũng cho tớ chơi một chút được không, tớ có cây kiếm gỗ* này, tớ có thể cho cậu mượn."

(*) nguyên văn là 木仓  bản dịch để là mộc thương, nếu sai thì cmt cho mình biết nha.

-

"Tớ có một con gấu nhỏ, chúng ta đổi để chơi nhé."

Mấy đứa bé nhao nhao chạy tới, líu ríu muốn cùng Trần Trừng chơi chiếc xe ô tô đồ chơi xinh đẹp kia.

Trần Trừng cầm chiếc xe đồ chơi lùi ra một chút, hừ một tiếng, nói: "Đây là xe của tôi, tôi sẽ không cho mấy người chơi, tôi cũng không cần đồ chơi của mấy người."
Hết chương 165.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 166.

Lúc trước mấy người này còn khi dễ cậu, Trần Trừng đã từng muốn sờ đồ chơi của họ, nhưng mà bọn họ không cho, còn mắng cậu, Trần Trừng sao có thể cho bọn họ chơi chiếc xe ô tô bốn bánh của mình.

Sau khi bị Trần Trừng từ chối, một số đứa nhỏ khóc chạy về nhà, muốn cha mẹ của mình mua cho xe đồ chơi, một số đứa thì trừng mắt nhìn cậu rồi quay đầu bước đi, một số đứa vẫn đứng ở đó xì xào bàn tán, dường như có thể nghe được là đang mắng chửi Trần Trừng.

[ Nết ngộ vậy chèn :) ]
-

Trần Trừng nghe nhưng không để ý, hôm nay là cậu cố ý cầm xe đồ chơi ra, cậu muốn cho bọn họ biết, cậu cũng có cha mẹ, đây là đồ chơi mà cha mẹ mua cho cậu, cậu muốn chơi cho bọn họ nhìn lát con mắt luôn.

Đúng lúc này lại có một đứa bé tiến đến, làn da của bé trai cũng có chút ngăm đen, nếu so sánh với Trần Trừng thì nó to con hơn rất nhiều.

Trương Kim Hổ liếc nhìn chiếc xe đồ chơi trong tay Trần Trừng.

Nó biết cái đó gọi là ô tô bốn bánh, lúc trước nó đi theo cha mẹ vào thành phố khi đi qua cửa hàng đồ chơi thì đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bất luận nó có khóc lóc om sòm làm ầm ĩ, lăn lộn tới cỡ nào, cha mẹ cũng không mua cho nó.

Bây giờ nhìn Trần Trừng, đứa mà nó luôn xem thường nhất lại có ô tô bốn bánh, nó liền tức giận.

Đảo mắt Trương Kim Hổ tiến lên, nhanh chóng cầm lấy chiếc xe đang di chuyển.
Xe bị lấy đi, Trần Trừng ngước mắt lên, nhìn thấy Trương Kim Hổ khuôn mặt nhỏ non nớt lập tức xệ xuống.

"Trương Kim Hổ, cậu muốn làm gì, trả xe lại cho tôi." Trần Trừng lạnh lùng nói.

Trương Kim Hổ hất cầm lên: "Đây là xe của tao, là do mày trộm, bây giờ tao muốn lấy nó về."

"Cậu nói bậy." Trần Trừng quát, "Đây là xe cha mẹ mua cho tôi."

Trương Kim Hổ lộ ra biểu cảm khinh thường: "Cha mẹ của mày? Mày có cha mẹ sao, mày với chị mày chính là đứa con không ai muốn. Bọn họ đều không cần mày, làm sao có thể mua đồ chơi cho mày."

Thời điểm Trương Kim Hổ nói ra lời này, mồm mép nói rất trơn tru, phảng phất như lúc trước đã nói qua vô số lần.

Trên thực tế đúng là vậy.

Gia cảnh Trương gia của Trương Kim Hổ ở làng Hồng Kiều xem như không tệ, cha mẹ nó cũng ra ngoài làm công, Trương Kim Hổ được ông bà nội nuôi lớn, nhưng ngày lễ tết cha mẹ của nó sẽ thường xuyên trở về, còn mang theo nó đi vào thành phố chơi.
Mà cha mẹ của đa số đứa nhỏ trong làng trên cơ bản đều là đến lúc ăn tết mới trở về.

Cho nên trong mắt nó, những đứa bé ở đây đều là đứa nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi.

Người Trương Gia ngang ngược độc đoán, dáng dấp lại khỏe mạnh, mà trong đám trẻ con Trương Kim Hổ cũng coi như là một Tiểu Bá Vương, nguyên nhân lớn nhất có thể là do nó đánh nhau giỏi và được bảo kê*, cho dù cha mẹ nó không ở đây, nhưng ông bà nội ngang ngược không phân tốt xấu của nó luôn đứng về phía nó, vì nó làm chủ.

(*) thật ra chỗ này mình không chắc nên mình thêm cả hai.

-

Mà điều khiến Trương Kim Hổ không thích nhất chính là Trần Trừng học kém nó một lớp, tuy nhỏ hơn nhưng lại đánh lộn giỏi hơn nó.

Những đứa trẻ khác đều sợ nó, duy nhất chỉ Trần Trừng là không sợ, hai người cũng không ít lần đánh nhau.
"Bỏ, xuống, cho, tôi!" Trần Trừng xiết chặt nắm đấm, gằn từng chữ một, ánh mắt đen nhánh phảng phất như có một ngọn lửa cháy pừng pừng~~~

Trương Kim Hổ cầm chiếc xe dương dương đắc ý: "Đây là của tao."

Trần Trừng tức giận nắm chặt nắm đấm xông tới, Trương Kim Hổ cũng đánh nhau cùng cậu.

Mặc dù Trần Trừng nhỏ hơn Trương Kim Hổ một tuổi, nhưng thời điểm đánh nhau lại rất khí thế, căn bản không quan tâm mình có thể bị thương hay không, giống như là một con sói nhỏ.

Hết chương 166.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

Mây (Sky): à nhon ha sê ô chị em bạn dì, tui đã trở lại sau bao ngày ăn chơi đàng đúm rồi đây, ăn Tết xong cái lười hẳn ra cơ. Vả lại tui bắt đầu phải phấn đấu chp tương lai nên chắc thời gian ra chap không được chăm chỉ như lúc trước nữa.
Nhưng thề sẽ không drop đâu, đứa nào bỏ trước làm cún nhé :))))))).

Mãi êuuuu~~~~~

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.