Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 72





EDIT: morticia – Watpad.

"Như anh thấy, tôi là học sinh của trường liên minh quân 079." Lâm Tô chậm rãi nói, "Tư liệu của tôi, hẳn Lâm thiếu đã điều tra hết rồi chứ?
"Cô biết tôi hỏi gì." Lâm Sâm nhìn thẳng mắt cô, "Tư liệu của cô rất sạch, tôi chưa từng nghi ngờ cô, nhưng lời nói vừa rồi, tôi không thể không nghi ngờ.

Tôi muốn biết kế hoạch số 2 của cô là gì? Mục đích? Cô đóng vai trò gì trong chuyện này?"
Lâm Tô cười cười, không khẩn trương vì bị anh chất vấn, "Nếu tôi nói đây là âm mưu nhắm vào Lâm gia anh có tin không?"
Cô thấy Lâm Sâm thay đổi sắc mặt, mới khoan thai nói, "Kế hoạch số 2 là nhằm vào anh, trước đó tôi còn hoàn thành kế hoạch số 7, chính là Lâm Niệm.

Nhưng anh không cần lo, tôi thoát khỏi khống chế của bọn họ rồi, không để người khác định đoạt nữa, bây giờ lượn lờ với bọn họ, là để tìm cơ hội một lưới bắt hết.

Anh đừng phí thời gian nghi ngờ tôi, còn không bằng tra thử xem ai có thù với Lâm gia."
Sắc mặt Lâm Sâm đổi qua đổi lại, cuối cùng sâu sắc nhìn cô, "Tôi sẽ tra rõ."
Không biết anh có tin lí do thoái thác của cô không, Lâm Tô không thèm để ý, cười như không cười nói, "Tôi hi vọng lúc anh tra cứu không đánh cỏ động rắn, phá hỏng kế hoạch của tôi.

Bây giờ, chúng ta có đi tổng bộ quân viễn chinh nữa không?"
Lâm Sâm nhất thời im lặng, anh vừa nghi ngờ người ta, bây giờ lại dẫn cô đi cứu chiến hữu của mình.

Dù trước khi tra rõ chân tướng, anh không thể tin tưởng cô, nhưng chuyện cứu người rất cấp bách, toàn bộ liên minh chỉ có cô mới trị liệu được hóa thú, cho dù sợ cô có âm mưu gì, cũng chỉ có thể nhận.

Nếu cứu được người, cho dù sau này cô định làm gì, người sống còn có hi vọng.

Nếu không cứu, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ thành phế nhân.

"Đi, còn xin Lâm tiểu thư tận tâm cứu chữa, đừng vì tôi mạo phạm mà giận chó đánh mèo." Lâm Sâm nói thế.


Lâm Tô đương nhiên không vì chút chuyện này giận chó đánh mèo, cô có lập trường riêng của mình, cô hiểu anh lo lắng gì.

Bộ đội quân viễn chinh, là lớp phòng tuyến đầu tiên đối đầu trực diện với Trùng tộc, vì liên tục sử dụng dị năng, binh sĩ ở đây có tỉ lệ hóa thú cao nhất.

Lúc trước phát sinh hóa thú, chỉ có thể biến thành phế nhân xuất ngũ tiền tuyết.

Đối với những quân nhân nhiệt huyết này mà nói, biến thành phế nhân không phải chuyện đau khổ nhất, đau khổ nhất là không thể ra chiến trường giết địch.

Cho nên lúc bài hát 《Trăng Miên》 phát hành, toàn bộ quân viễn chinh sôi trào.

Binh sĩ không nghi ngờ quân lệnh, cho nên bọn họ cũng không nghi ngờ tính hữu dụng của bài hát, tất cả đều download.

Dù không nói bài hát này có thể trị liệu tận gốc hóa thú, nhưng có thể tạm thời áp chế, tranh thủ thời gian để trị liệu.

Bệnh viện quân viễn chinh ở lầu ba, một hàng mười phòng bệnh, mỗi phòng có bảy tám dị năng giả hóa thú.

Phòng nào phòng nấy phát bài 《Trăng Miên》.

Chủ nhiệm phụ trách các bệnh nhân hóa thú La Thịnh, nhìn camera giám sát phòng bệnh, hỏi trợ lí sau lưng, "Hôm nay mấy người phát tác?"
"Chỉ có giường số bảy, đột nhiên hóa thú trên chiến trường, chưa kịp áp chế, lúc đưa tới đã phát tác một lúc, bài hát không có tác dụng như những người khác."
"Xem ra bài hát này rất hữu dụng." Ông đã ở chung với bệnh nhân hóa thú nhiều năm, việc duy nhất có thể làm là giảm bớt đau đớn cho bọn họ, nhưng đối với bệnh nhân đã bắt đầu hóa thú không có cách giải quyết nào, bây giờ đột nhiên xuất hiện đại sư trị được hóa thú, ông kích động hơn bất kì ai.

Không ai biết cảm giác bất lực của bác sĩ đối với bệnh tình bệnh nhân không có cách chữa nặng bao nhiêu, thế nhưng vẫn không có biện pháp cứu vớt bệnh nhân của mình.

La Thịnh bây giờ tâm tình thoải mái, đối với Lâm Tô vô cùng cảm kích, "Bài hát này không có tác dụng với mấy với người đã hóa thú, đợi lát nữa báo cáo lại tình huống này cho đại sư, xem cô ấy có biện pháp nào không."
Đang nói, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một trợ lí thở hồng hộc chạy vào, "Bác sĩ La, có thêm một bệnh nhân hóa thú, trên đường đến luôn nghe Trăng Miên nhưng không cải thiện, đã bắt đầu có khuynh hướng dị năng hỗn loạn."
La Thịnh biến sắc, "Mau đến xem."

Dưới lầu ầm ĩ, binh sĩ nằm trên xe đẩy đã dần xuất hiện ánh sáng vàng quanh thân, đây là dấu hiệu dị năng hệ kim bắt đầu hỗn loạn.

Nhân viên y tế lui lại, không phải bọn họ không muốn cứu bệnh nhân, mà là vô số huyết giáo huấn nói cho bọn họ biết, một khi dị năng bắt đầu hỗn loạn, thì không thể phản kháng, tuyệt đối không được đến gần.

Không cứu được bệnh nhân không nói, bọn họ có hi sinh cũng vô dụng.

Một binh sĩ vẫn xông về phía trước, anh ta bi ai gào khóc, "Mau cứu anh ấy, cầu xin mọi người cứu anh ấy, anh ấy vì cứu tôi mới thành thế này, không phải có cách trị liệu sao, mọi người mau cứu anh ấy đi..."
Một đồng bạn khác mạnh mẽ ôm lấy anh, "Hạo Tử, tỉnh táo lại đi! Đội trưởng bắt đầu hóa thú rồi, bây giờ cậu đi vào chỉ có chịu chết! Anh ấy liều mạng cứu cậu về, không phải để cậu đi chịu chết lần nữa!"
Hạo Tử bị mắng một trận, không còn sống chết lao đi nữa, nhưng càng thêm đau khổ ôm lấy đầu ngồi xuống, "Đều là tôi hại anh ấy, đều tại tôi..."
Lúc nô thú lửa cấp năm công kích, là đội trưởng cản thay anh.

Ban đầu chỉ bị bỏng, đúng lúc bọn họ đang chiến đấu đến thời khắc mấu chốt, đội trưởng không rút lui, nhưng không nghĩ đến, anh ấy đột nhiên hóa thú.

Chắc chắn cú công kích kia có vấn đề, mới hại đội trưởng thành thế này, nếu đội trưởng không cản thay anh, cũng không xảy ra chuyện này.

Đội trưởng mới đính hôn, tháng ba năm sau kết hôn, ngày nào cũng vui vẻ nhắc đến vị hôn thê với anh, nếu đội trưởng có chuyện, sao anh dám đối mặt với người nhà và vị hôn thê của anh ấy đây?
EDIT: morticia – Wattpad.

Hạo Tử hối hận không thôi, anh tình nguyện người bị thương lúc đó là anh! Nhưng giờ phút này, hối hận cũng vô ích.

La Thịnh cũng không dễ chịu gì, nhưng bây giờ không phải lúc đau khổ, ông thấy đối phương đã bắt đầu hóa thú, lập tức cho người mở vòng phòng hộ, đặt người vào trong.

Chuyện đã không thể vãn hồi, chỉ có thể ép nguy hại xuống mức thấp nhất, để anh không gây tổn hại đến người khác.

Lâm Tô ngồi trên phi thuyền đã cảm nhận được dị động bên này, cô không nói hai lời, lập tức chạy về phía này, vừa chạy, vừa lấy sáo ra.


Người chưa tới, âm thanh tới trước.

Âm sáo xuyên không mà đến, đám người trong đại sảnh lập tức nhìn về hướng âm thanh, âm thanh kia như ở ngay ngoài cửa, nhưng phải nửa phút sau mới xuất hiện bóng người.

Đi đầu là một nữ sinh xinh đẹp, tuổi tác không lớn, còn mang đồng phục trường liên minh quân.

Cô thổi một cây sáo dọc, thanh âm từ đây truyền đến.

Thời khắc khẩn cấp này, không ai suy nghĩ nữ sinh kì lạ này định làm gì, lại quay đầu nhìn tình huống người hóa thú.

Chỉ có La Thịnh mặt mày vui vẻ, ông biết nhiều hơn người khác, biết đại sư kia tuổi không lớn, quan trọng là cây sáo dọc, có thể dùng tiếng sáo trị liệu người hóa thú.

Lúc trước đứa nhỏ nhà Lâm gia cũng được cô dùng cách này trị liệu.

La Thịnh vội vàng chỉ huy mọi người, "Tất cả lùi lại, đừng cản trở đại sư trị liệu."
Đại sư? Trị liệu?
Không lẽ là đại sự trị liệu hóa thú trong truyền thuyết? Làm sao làm sao?
Lâm Tô vừa ra tay, lập tức áp chế dị năng giả hóa thú, dị năng hỗn loạn của đối phương cũng bị cô ép về lại cơ thể.

Thổi khoảng ba phút, người kia ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, không còn gì đáng ngại.

Đám người giờ mới hiểu, thì ra vị này chính là đại sư.

Dù tuổi nhỏ, nhưng mọi người tận mắt thấy cô chữa khỏi, không nghi ngờ gì.

Hạo Tử đi xem tình huống của đội trưởng trước, xác định không sao nữa, mới cảm kích nói cảm ơn với Lâm Tô, "Ngài cứu được đội trưởng, là ân nhân của Lí Hạo tôi, sau này ngài có gì phân phó, nhất định gọi liền đến." Nói xong, còn trịnh trọng chào theo kiểu nhà binh.

Lâm Tô không tránh, nhưng lại cười nói, "Không cần trịnh trọng như thế, tôi cũng được liên minh nhờ vả, mọi người làm việc vì liên minh, cứu chữa mọi người là trách nhiệm của liên minh."
Lí Hạo giữ vững lập trường, "Cho dù thế nào, tôi vẫn rất cảm ơn ngài."
Lâm Sâm sau lưng Lâm Tô, cũng không muốn cô tạo quan hệ với bất cứ ai trong quân đội, bất động thanh sắc nói sang chuyện khác, "Chúng ta đi xem những người hóa thú khác."
Lâm Tô hiểu rõ anh lo lắng gì, đơn giản là sợ cô có âm mưu gì, không muốn cho cô cơ hội lôi kéo người khác.


Cô cũng không để ý, nghe lời nói, "Đi thôi."
La Thịnh vừa dẫn bọn họ đi vừa nói, "Bây giờ có bảy mươi sáu bệnh nhân nằm viện, chúng tôi liên tục phát bài Trăng Miên, tình huống tổng thể đang được khống chế, cơ bản đã áp chế được, đều nhờ vào đại sư."
Lâm Tô nghe được trọng điểm, "Ông nói cơ bản áp chế? Cơ bản? Có phải có tình huống đặc biệt gì không, ông nói rõ chút, tôi xem có biện pháp giải quyết không."
La Thịnh vội vàng nói tình huống giường số 7 một lần, "Còn có người vừa nãy, cũng nghe Trăng Miên, nhưng không ngăn chặn được.

Hai người họ hóa thú vừa gấp vừa nhanh, căn bản không có dấu hiệu nào."
Lâm Tô suy tư, "Trước khi hai người họ hóa thú từng tiếp xúc với cái gì? Phiền anh tra rõ."
Những chuyện này trong bệnh viện không rõ ràng, câu này cô nói cho Lâm Sâm nghe, Lâm Sâm gật đầu đồng ý.

"Đúng rồi, thứ tôi cần đã tới chưa?"
Trước khi đến, Lâm Tô nghe có hơn bảy mươi người hóa thú, liền yêu cầu, cô cần một cây cầm cổ.

(*) Cầm là đàn tranh.

Trong viện bảo tàng liên minh có một cây cầm cổ, được bảo tồn rất hoàn hảo, lúc phát hiện còn khiến toàn liên minh chấn động một hồi.

Dù bây giờ có rất nhiều, nhưng Lâm Tô mở miệng là chính phẩm trong bảo tàng.

Cô nói trị liệu cần dùng, Lâm Sâm lập tức xin chỉ thị cho cô, không biết phía sau có ông Lâm nói giúp không, dù sao báo cáo xin chưa đến một giờ, đã nhận được câu trả lời đồng ý.

Ngược lại ông chủ bảo tàng đau lòng gớt nước mắt, đau tim gửi tin nhắn quở trách Lâm Sâm một hồi, cuối cùng vẫn do Lâm Tô đứng ra đảm bảo giữ gìn cầm thật tốt, sau này trả lại nguyên vẹn cho ông, ông chủ mới miễn cưỡng đáp ứng.

Sở dĩ nhất định phải dùng cầm, vì bản mệnh nhạc khí của Lâm Tô là đàn, dù những nhạc cụ khác cũng thạo, nhưng không thuận tay như đàn.

Cô không có linh đàn bản mệnh, tạm thời lấy cầm cổ trước.

Cầm cổ có linh, tốt hơn mấy cái mô phỏng kia nhiều.

EDIT: morticia – Wattpad..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.