Minh Ngọc run rẩy cầm điện thoại: "Vẫn chưa. Không biết cậu ấy có sao không. Tớ lo quá!"
Tiêu Yên vỗ vai an ủi cô: " Vi Nhã rất mạnh mẽ. Sẽ không sao đâu"
An Dĩ Mặc liền hỏi: "Trước khi đi cậu ấy có nói gì không?"
"Cậu ấy có nói… đi tìm kho báu gì đó"
Cố Đình lập tức nói: "Là ở trong rừng"
An Dĩ Mặc liếc hắn: "Cậu đọc truyện cổ tích quá nhiều rồi"
Nhưng Cố Đình không hề để ý tới hắn mà nhanh chân chạy vào phía trong rừng.
"Cố Đình, đợi đã" Tiêu Yên gọi với theo. An Dĩ Mặc và Minh Ngọc cũng chạy vào cùng.
Chạy sâu vào rừng, Cố Đình liền ngừng lại, siu tính một lúc rồi chạy tiếp.
"Năng lực trinh sát của cậu ta tốt đấy. Tôi không hiểu sao ông lại không thích cậu ta" Quỷ vương vừa xem vừa cảm thán, giống như ông đàn ngồi xem một bộ phim vậy. Có thể cùng khóc cùng cười, nhưng một khi đã thoát khỏi thì chẳng ảnh hưởng gì đến ông cả.
"Cậu ta là sự kỳ vọng của Lăng gia, độ thông minh của cậu ta của chỉ có hơn chứ không hề kém Nhã Nhi. Nhã Nhi và cậu ta chính là cùng một loại người."
Quỷ vương cười khẩy: "Thật không ngờ ông lại đề cao cậu ta như vậy đó" Người khiến Đường lão kiêng dè không nhiều, có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Vi Nhã đang ngồi bệt trên đất nắm chặt bộ hỷ phục. Mồ hôi lấm tấm trên trán, môi bị cắn bật cả máu. Cánh tay run rẩy cầm chiếc trâm cài.
"Đừng qua đây!" Cô chỉ lặp lại đúng một câu này.
"Không qua thì làm sao đưa tân nương về động phòng chứ?"
Bỗng Vi Nhã nghe hắn kêu một tiếng. Hình như có tiếng chó sủa sao?
Vi Nhã mờ mịt nhìn lên. Cô chỉ thấy một cái bóng đen đang vật lộn với người đàn ông.
Được một lúc, chó đen liền buông hắn ra. Nó sủa gâu gâu vài tiếng. Một đàn chó từ trong bụi rậm chui ra.
Chú chó cụp đuôi lại tiến đến gần Vi Nhã kêu ư ử. Vi Nhã như bình tâm lại. Nhưng hiệu quả của xuân dược này quá mạnh.
- ---------------------------------------------
Cố Đình nhanh chân đi tới liền thấy Vi Nhã đang ngồi cuộn tròn, máu chảy tí tách, quần áo bê bết. Hắn liền đến gần, đàn chó liền tiến đén trước mặt hắn gầm gừ. Cố Đình liền quắc mắt, cả lũ chó cụp đuôi xếp thành hàng ngồi bên cạnh. Hắn đặt tay lên vai cô. Nhưng không ngờ Vi Nhã lại đẩy hắn ra.
"Bạn học Từ, cậu sao vậy?"
Hắn sốt sắng lại gần, nhưng chỉ nghe được tiếng cô quát: "Không được lại đây"
Nhìn cô thảm hại như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất đau. Cố Đình mặc kệ lời của Vi Nhã tới bên cạnh cô ngồi xuống, vén ống tay áo lên xem vết thương.
"Có thể nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?" Giọng Cố Đình lúc này thực sự rất mềm.
Bỗng dưng Vi Nhã ôm lấy hắn, hôn lên đôi môi mỏng, nụ hôn mang theo dục vọng điên cuồng.
Cả đám phía sau chạy tới. Bọn họ nhìn thấy cảnh này không khỏi bàng hoàng.
Bọn họ… đang hôn nhau sao?
Cố Đình lúc này giống như một tảng băng mát lạnh. Vi Nhã không quan tâm xung quanh, trực tiếp đè hắn xuống hôn ngấu nghiến.
Cố Đình sau khi lý trí trở về, liền đẩy Vi Nhã ra.
"Cậu đừng quên cậu có vị hôn phu rồi"
Vi Nhã hơi đờ người ra một chút, sau đó cong môi cười quyến rũ, hệt như hồ ly tinh: "Vậy cậu có muốn làm tình nhân bí mật của tôi không?"
Cố Đình: "..."
Minh Ngọc: "..."
Tiêu Yên: "..."
An Dĩ Mặc: "..." Cô ta định cắm sừng hắn ngay trước mặt hắn?
Vi Nhã vòng tay qua cổ Cố Đình: “Thế nào? Hửm?”
Hắn quay mặt sang bên: “Cậu mệt rồi!”
Hắn còn lâu mới đi làm tình nhân gì đó!
Đột nhiên Vi Nhã gục xuống, thở đều đều.
Phù!
Cố Đình liền bế cô lên: “Đi thôi!”
An Dĩ Mặc thấy Vi Nhã nằm trong lòng Cố Đình say giấc, không khỏi ghen tị, nhưng hắn không muốn phản bội Tiêu Yên.
Vi Nhã tỉnh dậy thì trời đã tối, xung quanh là phòng ngủ của cô ở Từ gia.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra lúc đó?
Ngày hôm sau, trong bữa sáng, ba Từ liền mở lời: “Nghe nói con giao lưu với lớp số 3, hơn nữa còn rất thân thiết?”
Động tác của Vi Nhã ngừng lại. Cô đặt bát cơm xuống: “Con nghĩ mình nên trải nghiệm nhiều tầng lớp”
Ba Từ gật đầu: “Học hỏi là tốt! Nhưng con nên giữ khoảng cách với bọn họ”
Mẹ Từ cắt ngang: “Cái ông này, hiếm hoi lắm nhà chúng ta mới ăn sáng cùng nhau, ông đừng có biến bữa ăn thành buổi giáo huấn như vậy”
“Thì vừa ăn vừa nói”
Vi Nhã liền đứng dậy: “Con xin phép đi học ạ”
Tiểu Vũ cũng nhanh chóng bỏ bát cơm xuống: “Con cũng xin phép đi học ạ” rồi chạy như bay đuổi theo Vi Nhã.
“Chị, hôm nay em ngồi xe chị đi học nhé!” Cậu bé tinh nghịch nói.
“Vớ vẩn, trường của em ở tít đầu bên kia cơ mà!” Chắc thằng bé lại âm mưu gì đây.
Tiểu Vũ lè lưỡi: “Chẳng qua là em muốn ở với chị lâu một chút thôi”
Vi Nhã nắm mũi cậu bé: “Nói, em lại định âm mưu gì?”
“Á đau đau!” Vi Nhã liền buông thằng bé ra. Tiểu Vũ nhéo nhéo mũi nói: “Hôm qua em nghe được ba mẹ nói chuyện, rằng ở trường chị đang kết giao với một anh nào đó ở lớp số 3 mà bỏ bê anh rể đó”
Vi Nhã chống cằm suy nghĩ: Ba mẹ cô đã biết được chút ít rồi. Có lẽ sắp tới phải khiến tên An Dĩ Mặc kia hủy hôn mới được.
Vi Nhã vừa tới trường liền nghe tin hiệu trưởng đã bị cách chức.
“Vi Nhã, chờ tớ với” Minh Ngọc thở hồng hộc.
“Chào buổi sáng” Vi Nhã nở một nụ cười sáng chói.
Mù mắt ta mất!
Minh Ngọc không thể hình dung cô bạn thân trước mặt lúc này với dáng vẻ yêu kiều quyến rũ kia được.
“Cậu còn nhớ gì không?” Minh Ngọc dò hỏi.
“Hả?”
“Hôm đi dã ngoại ấy, cậu vào trong rừng rồi còn nhớ gì không?”
Vi Nhã suy nghĩ, ký ức của cô bị đứt đoạn từ chỗ khi cô nhìn thấy Minh Ngọc chạy tới.