Vi Nhã liền lấy tay ra đếm từng ngón: “Hắn nhanh nhẹn hoạt bát, biết nấu ăn, biết buôn bán, biết cầm kỳ thi họa...” Nếu bảo hắn làm em trai cô thì cô cũng có thể tiếp nhận đó, Tiểu Vũ quả thực khá là giống cô một vài phương diện.
Vi Nhã đang liệt kê những ưu điểm của Tiểu Vũ bỗng nhiên miệng bị chặn lại. Dạ Huyền bắt chước Vi Nhã lấy đầu lưỡi liếm môi cô, rồi dần dần tiến công vào trong khoang miệng, nhưng không có kỹ xảo, hắn đá lưỡi lung ta lung tung, đoạt hết hơi thở của cô.
Mẹ nó! Bảo bối hôn kiểu này kiểu gì cô cũng chầu ông bà.
Quả nhiên ôm hôn xong liền động tình, Dạ Huyền liền rời môi cô bắt đầu **** *** những chỗ khác, lại còn cắn một cái vào cần cổ cô, tay luồn vào phía bên trong, hưởng thụ cảm giác ấm nóng từ làn da của cô, đến khi tay hắn chạm tới thắt lưng, Vi Nhã hoảng hốt đẩy hắn ra.
“Sao vậy?” Giọng Dạ Huyền hơi khàn khàn.
“Ngươi đã uống bao nhiêu rượu?” Vi Nhã cau mày.
“Không biết nữa” Hắn lại tiếp tục gặm mút nơi cần cổ cô.
Vi Nhã lại đẩy hắn ra: “Không được”
Tuy cô da mặt dày nhưng không muốn làm ở nơi màn trời chiếu đất như thế này đâu, huống hồ phía bên kia còn có cha cô nữa.
Dạ Huyền hiển nhiên rất bất mãn với phản ứng này của cô.
Vi Nhã nắm lấy cổ áo hắn lay qua lay lại: “Tỉnh táo chút, nhìn xem ta là ai”
Có phải cứ say rượu là lại giở trò đồi bại, cô mà biết là tất cả đồng quy vu tận.
Dạ Huyền từ từ ngẩng đầu, đôi mắt lờ mờ nhìn người trước mặt: “Tra nữ”
Ta phi!
Bổn công chúa là chung thủy nhất thiên hạ này, hà cớ gì mà lại bị gán cái mác tra nữ hả?
Vi Nhã nhịn xuống cục tức, phải kiềm chế lắm mới không đạp cho hắn một cước, liền cầm cánh tay hắn lôi xuống nước.
“Tỉnh lại chưa?”
Dòng nước lạnh thấm qua da thịt làm khí nóng trong người hắn dịu bớt, đầu óc cũng thanh tỉnh lại.
Dạ Huyền liền nhớ lại vừa rồi hắn đã làm gì, liền hận không có cái lỗ chui xuống. Nơi nào trên người cô cũng làm hắn mê luyến, lúc đó hắn thực sự muốn cắn nuốt cô vào bụng. Hắn lập tức thi pháp đưa cả 2 lên bờ, làm khô quần áo, trở về dáng vẻ kiêu ngạo: “Trở về thôi”
Dạ Huyền hạ lệnh ở doanh trại 2 ngày thảo luận chiến lược tiến công. Hết 2 ngày hắn liền chuẩn bị rời khỏi.
Hồi Quyết tướng quân liền dẫn tới một con chó đen nhỏ hơn Hắc Khuyển một chút.
“Đây là Tuyết Nhi, nó đã đồng hành cùng ta từ rất lâu rồi, giờ đây con sẽ là chủ nhân của nó”
Vi Nhã liền vuốt ve nó 2 cái: “Đa tạ cha”
Vũ Tiệp từ đâu hớt hải chạy tới, đưa cho cô một cái bọc màu vàng: “Tiểu thư, cô cầm lấy này, cái này là tại hạ thức suốt 2 đêm để viết tặng cho cô đó”
Vi Nhã liền hiểu, đưa tay nhận lấy cái bọc: “Đa tạ ngươi, Tiểu Vũ”
“Vậy cô đi đường cẩn thận”
Vi Nhã gật đầu: “Cha ta nhờ ngươi”
“Cô yên tâm đi, tại hạ sẽ chăm sóc tướng quân”
Bỗng giọng Dạ Huyền chen vào: “Không còn sớm nữa, chuẩn bị xuất phát”
“Rõ!” Đám quân lính hộ tống phía sau hô to.
Vi Nhã cũng nhanh chóng nhảy lên lưng Tuyết Nhi rời khỏi.
Dọc đường đi, mắt của Dạ Huyền cứ chốc chốc lại liếc vào cái bọc màu vàng.
Cuối cùng cũng về tới ma cung, Vi Nhã lại được sắp xếp ở Tây viện.
Nhưng lần này Tây viện không còn quân lính canh gác, điều đó có nghĩa là cô không còn bị giam lỏng nữa.
“Có kẻ đột nhập!” Tiếng báo từ phía thư phòng của ma cung.
Vi Nhã ngồi ở ngoài sân liền nghe thấy tiếng rung chuyển rầm rầm, tiếp sau đó bước chân rầm rập, suy tính xem ai dám bước chân vào ma cung nhỉ? Chỉ có nam chính, hoặc nữ chính, hoặc cả hai mới có bản lĩnh này mà thôi.
“Sư tỷ”
Vi Nhã nghe thấy liền cười thầm, cô đoán không sai.
“Là muội? Sư phụ?”
“Sư tỷ, mau cứu sư phụ và muội với, chúng muội bị bọn họ truy đuổi”
Vi Nhã hơi nghiêng đầu: “Sao hai người lại bị truy bắt?”
“Muội…” Tử Linh San hơi cúi đầu, ngón tay bấu chặt vào nhau.
“Vậy muội bảo ta cứu hai người thế nào?”
Mắt Tử Linh San liền sáng lên: “Tỷ chỉ cần báo một tiếng đánh lạc hướng bọn chúng, vậy là chúng ta có thể thoát được”. Nàng ta nhìn quanh thấy Tây viện được bày trí rất tao nhã, nhưng riêng bộ bàn ghế đá Vi Nhã ngồi, cùng với loại trà mà cô đang thưởng thức, cả khóm hoa xung quanh đều là hàng thượng phẩm, sư tỷ ở ma giới rất được coi trọng, nếu như bị phát hiện, chắc cũng chỉ bị khiển trách vài câu mà thôi. Nhưng bọn họ, nếu bị bắt sẽ bị tra tấn mất.
Tử Quân nhìn Vi Nhã, trong mắt chứa hoài niệm cùng tự trách: “Đạo Hoan, con sống tốt không?”
“Đồ nhi sống rất tốt!”
“Vậy là vi sư yên tâm rồi”
Có lẽ Đạo Hoan hợp với ma giới hơn.
“Mau trốn vào trong”
Quả nhiên, một lúc sau có một đám quân lính rầm rập kéo tới: “Cô nương, cô có thấy ai chạy qua đây không?”
“Không có”
Đám quân lính liền ngó nghiêng một lát rồi cáo từ.
Tử Quân và Tử Linh San liền từ trong phòng đi ra.
“Đạo Hoan, sao con lại giúp chúng ta?”
“Con không quảng đại bác ái như sư phụ, ai cũng cứu giúp, chỉ là… con muốn trả lại ân tình người thu nhận con mà thôi. Từ nay về sau, con cùng Đạo Linh Sơn, cùng chính phái không còn quan hệ gì nữa”
Tử Quân cười khổ: “Ta hiểu rồi”
Lúc Tử Quân cùng Tử Linh San định rời khỏi, Vi Nhã liền ngăn lại: “Đợi đã!”
“Chuyện gì vậy?”
“ Tử Quân thượng tiên, ngươi chưa nói cho ta biết, ngươi tới đây để làm gì?”
Cô cảm nhận được một luồng ma khí tĩnh trên người Tử Quân.
“Hai người lấy trộm bản đồ ma giới, đúng chứ?”
Bị phát hiện, sắc mặt Tử Quân có hơi lúng túng, dù đó là do Tử Linh San. Tử Linh San đột nhập vào ma cung, tiến vào tàng thư các lấy trộm bản đồ, nhưng trên đó lại yểm ma chú, vừa động vào tàng thư các liền rung chuyển. Tử Quân phát hiện Tử Linh San xuống ma giới lấy trộm bản đồ, liền xuống theo để cứu nàng ta.
Vi Nhã đưa tay ra: “Đưa đây”
Hiển nhiên Tử Quân có hơi nuối tiếc, dù sao bọn họ cũng đã lấy được rồi.
“Nếu Tử Quân thượng tiên không giao bản đồ ra, ta cũng không thể để hai người rời đi được”
“Sư tỷ, đừng như vậy”
Tử Quân liền cầm bản đồ đút trong tay áo đưa cho Vi Nhã, tuy nhiên khi bản đồ vừa chạm tới tay của cô thì Dạ Huyền liền xuất hiện.