Lăng Thiên lập tức đứng dậy: “Để làm gương, tôi liền tự thú, số lượng huyết tộc mà tôi đã giết là năm mươi sáu người, tất cả đều dùng đúng một phương thức duy nhất!” Lăng Thiên thi pháp, lấy ra một thanh kiếm dài “Một kiếm chí mạng!”
Huyết tộc ở phía dưới đều run cầm cập.
Vi Nhã ngồi ở bên cạnh, nắm lấy tay hắn, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lăng Thiên cụp mắt nhìn cô, vỗ nhẹ lên vai cô.
Hắn là thủ lĩnh, lại là chủ toạ, hắn không cần thiết phải làm như vậy.
Nhưng hắn muốn quang minh chính đại cùng Vi Nhã ở bên nhau, cũng không muốn khiến cô thấy khó xử, nên đành đưa bản thân ra làm bia đỡ đạn.
Sau hội nghị này, có thể hắn sẽ trở thành người có công, cũng có thể trở thành tội đồ. Nhưng đối với hắn không quan trọng, quan trọng là Vi Nhã nhìn nhận thế nào.
Bởi vì nhiệm vụ của hắn, chính là xoay quanh độ hảo cảm của cô. Hắn phát hiện, hắn càng che giấu bản thân, Vi Nhã càng không tin tưởng hắn, độ hảo cảm của cô cũng sẽ giảm. Vì vậy, hắn quyết định trước mặt cô, sẽ bày ra bộ dáng chân thật nhất của mình.
Mọi người ở phía dưới đều trừng mắt nhìn hắn.
Tống Hoành nhân cơ hội này, khiêu khích Lăng Thiên: “Năm mươi sáu người? Đúng là thủ lĩnh thợ săn huyết tộc, danh xứng với thực. Vậy… lý do gì khiến anh quyết định trở thành sứ giả hoà bình?”
Hội trường lập tức chìm vào im lặng.
Bọn họ cũng thắc mắc, nhưng không dám hỏi.
Một phần là vì Lăng Thiên đối với ai cũng khiến cho bọn họ cảm thấy có một khoảng cách vô hình, một phần là vì Lăng Thiên là thủ lĩnh trẻ nhất trong các đời thủ lĩnh.
Bọn họ đã từng nghĩ rằng, vì hắn là cháu nội của Mạc Thanh Phong nên việc trở thành thủ lĩnh Hiệp hội thợ săn huyết tộc là do một tay Mạc Thanh Phong sắp xếp. Nhưng tuyệt nhiên không ngờ tới hắn lại đề nghị liên hôn với Hàn Vi Nhã của Hàn gia.
Nhìn Hàn Vi Nhã đang ngồi bên cạnh Lăng Thiên, gương mặt không những không hề tiều tuỵ đi, ngược lại nhan sắc càng thêm mặn mà đằm thắm, đoán chừng cô ở Mạc gia rất tốt, cho rằng Hàn gia nhận được lợi ích từ Mạc gia mà phản bội huyết tộc.
Lăng Thiên đăm chiêu một hồi, sau đó nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình: “Chẳng phải như vậy rất tốt sao? Nếu không phải huyết tộc mấy người giết người uống máu, Hiệp hội thợ săn huyết tộc cũng không có lý do gì tồn tại.”
“Cứ cho là như vậy đi. Nhưng tại sao phải là Vi Nhã? Tại sao ngươi lại chọn cô ấy để liên hôn?”
Cuối cùng, Tống Hoành cũng đã nói ra vướng bận thực sự trong lòng. Tuy rằng hắn và Vi Nhã đã huỷ hôn ước với nhau, nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng là người cùng hắn lớn lên từ nhỏ, thật khó chấp nhận chuyện cô ấy chân trước vừa quay lưng với hắn, chân sau liền kết hôn với kẻ thù của hắn.
“Tại sao ư?” Lăng Thiên nhếch mép cười “Vì cô ấy là người thích hợp nhất! Đại tiểu thư của Hàn gia, cha là một trong những cao tầng của huyết tộc.” Lăng Thiên nhìn cô “Hơn nữa… chẳng phải cô ấy là đệ nhất mỹ nhân huyết tộc sao?”
Cả hội trường xôn xao.
Thủ lĩnh dù lợi hại đến đâu cũng vẫn là đàn ông, thích gái đẹp.
Trùng hợp thay, Vi Nhã là mỹ nhân được đánh giá đẹp nhất huyết tộc, hắn liền chọn cũng không phải điều gì quá khó hiểu.
Dù sao Mạc Thiên cũng là một thủ lĩnh, chắc chắn hắn sẽ không để mình chịu thiệt thòi.
“Được rồi! Phần thi hỏi đáp như vậy cũng đã đủ. Nếu Tống công tử còn thắc mắc, hãy để sau hội nghị này được chứ?”
Yết hầu Tống Hoành trượt lên trượt xuống một cái: “Được!”
“Xem ra ngoài tôi ra không mấy người dũng cảm đứng ra nhận bàn tay mình từng dính máu nhỉ! Tinh thần chịu trách nhiệm của các người khiến tôi hơi thất vọng đấy!”
“Các người sợ cái gì? Sợ bị chỉ trích, sợ bị trả thù, hay vì lý do gì khác để không thừa nhận việc mình làm?”
“Ta!”
Đột nhiên ở phía dưới có tiếng nói phát ra. Cả Lăng Thiên và những người khác đều hướng theo phía âm thanh mà nhìn. Hàn lão gia đứng dậy, trịnh trọng nói: “Cuộc đời ta, đã giết không ít người, trong đó có cả thợ săn huyết tộc, cũng có cả huyết tộc.”
Giọng Hàn lão gia hơi trầm xuống.
Trong hội trường này, có tay ai là chưa từng vấy máu?
Vi Nhã nhìn xuống khán đài nơi cha cô đang đứng, cảm xúc lo lắng cùng tự hào đan xen. Cha cô chịu đại diện cho huyết tộc, đứng ra trải lòng, là một bậc quân tử.
Hàn lão gia ngước lên, ánh mắt rơi vào người Hàn Vi Nhã.
Mong rằng sự can đảm này của ông, có thể đổi lấy cuộc sống an yên cho con gái.
Đám huyết tộc khác nhìn về phía Hàn lão gia. Ông ta muốn huyết tộc bọn họ bị nắm thóp sao?
Nhưng bọn họ cũng không tiện nói gì. Nếu như phát ngôn vào lúc này, hẳn sẽ không có lợi cho bọn họ.
“Tiếp theo đây là bữa trưa, mong mọi người có thể tận hưởng bữa trưa do vợ tôi chuẩn bị!”
Vì hội nghị lần này, Vi Nhã đã chuẩn bị rất lâu. Còn Mạc Vi Vi vì đang mang thai, không muốn người khác phát hiện, nên phần chuẩn bị đồ ăn hoàn toàn là do Vi Nhã làm.
Đối với con người, cô sẽ chuẩn bị một vài món ăn bình thường, còn đối với huyết tộc, cô đã chuẩn bị rất nhiều bịch máu mua ở bệnh viện.
Tất nhiên tất cả đều dùng tiền của Lăng Thiên chi trả.
Khi nhận tấm thẻ của hắn vào tay, cô không nghĩ hắn có nhiều tiền như vậy. Dù sao lương cảnh sát cũng không phải là cao.
Cô đã cho rằng hắn kiếm tiền bằng cách tiêu diệt huyết tộc, một mực không nhận tiền của hắn.
Lúc đó, Lăng Thiên giải thích: “Không phải tiền thù lao vì giết huyết tộc đâu! Vì trong kinh doanh, có chút thiên phú, đây là tiền từ buôn bán kinh doanh!”
Mạc gia dù gì cũng là thế gia trăm năm, lợi dụng chút uy danh để kiếm tiền cũng không có mấy khó khăn.
Ngoại trừ huyết tộc, những thứ như oán hồn, lệ quỷ cũng không ít, hắn kiếm tiền bằng cách bán phù chú của mình.
Vì phù chú của hắn đặc biệt, nên giá cũng cao gấp hai ba lần, nhưng không vì thế mà lượng khách mua ít hơn những nơi khác.
Vì nó thực sự hiệu quả.
Dán phù chú của hắn trong nhà, gia chủ liền kê cao gối mà ngủ.
Trong bữa ăn, những thợ săn huyết tộc nhận ra vị đệ nhất mỹ nhân này khẩu vị cũng không tồi, những món được đưa lên phục vụ, toàn là sơn hào hải vị, hơn nữa các món khai vị, món chính và tráng miệng đều rất phù hợp với nhau.
“Ta tưởng rằng huyết tộc chỉ uống máu, không ngờ khẩu vị cũng cao như vậy!”
“Đều nhờ Mạc Vi Vi, cô ấy là người đề xuất!”
“Đúng vậy! Đám mọi rợ huyết tộc đó làm sao có thể thưởng thức mỹ vị như vậy chứ?”
Trong tâm tưởng của bọn họ, vẫn luôn cho rằng huyết tộc là kẻ chuyên hút máu người để tồn tại, tuyệt đối không phải hạng người có sở thích tao nhã như vậy.
Giống như… huyết tộc mới là đỉnh của chuỗi thức ăn, còn bọn họ muôn đời là thức ăn cho chúng.
Huyết tộc bên kia mũi tinh tai thính, mọi lời nói của thợ săn huyết tộc đều lọt vào tai họ.
Bọn chúng dám nói mình là đám mọi rợ?
Đúng là không biết sống chết.
Một huyết tộc vốn dĩ đang tao nhã thưởng thức mỹ vị, nghe thấy lời châm chọc của đám thợ săn huyết tộc, không thể chịu đựng được nữa, liền đập bàn đứng dậy.
“Các người nói cái gì?” Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm đám thợ săn, răng nanh lập tức chìa ra, móng tay cũng dài ra, trở thành móng vuốt sắc nhọn.
Bên thợ săn huyết tộc cũng không yếu thế: “Ngươi gây sự cái gì hả? Muốn đánh nhau sao?”