[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1004: 1004




Nhiều ngày Thời Sênh không tới Cục Cảnh sát, có nhiều người nhìn rất lạ mắt.
À thôi được, vốn cũng có quen đâu.
Thời Sênh bước vào đội hình sự trinh sát, cả đội hình sự hoàn toàn không có gì khác lúc cô đi, bận rộn điên cuồng.

Cô quay về, mấy người này cũng chỉ liếc cô một cái rồi lại tiếp tục cắm đầu vào việc.
Thời Sênh nhìn về phía tấm bảng kính ở chính giữa phòng, bên trên có dán mấy tờ ghi chú, sơ đồ quan hệ phức tạp của nhân vật, nhìn vô cùng rối loạn.
Cô bước lại gần nhìn một chút, kéo một người đi qua hỏi, “Không phải vụ Đổng thị kết án rồi sao?”
Người cô vừa thuận tay kéo lại chính là lão Trương.

Ông ta vốn tốt tính, Thời Sênh hỏi là ông ta trả lời ngay, “Lâu rồi cô không đi làm, ba ngày trước lại xảy ra một vụ án, nạn nhân là giúp việc của nhà Đổng Thuần.”
Ngón tay lão Trương chỉ vào một tờ ghi chú, “Câu này được tìm thấy ở hiện trường vụ án, giống hệt thứ đã tìm thấy trong tã lót của đứa bé kia.”
— Du͙ƈ vọиɠ đã che mờ mắt, Thượng đế tước đoạt quyền sinh tồn của cô.

Nghiệp hỏa địa ngục đang chờ cô.
Khi người giúp việc chết, chỉ có một mình cô ta ở nhà, bị treo cổ lên đèn thạch anh trong phòng khách.

Hiện trường không có dấu vết đột nhập của người khác, nhìn rất giống người giúp việc tự sát.
Nếu không có lá thư kia, có lẽ cuối cùng cũng sẽ quy án thành tự sát.

“Anh Trương.” Có người gọi lão Trương.
Thời Sênh nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi, vừa vặn nhìn thấy nữ chính đại nhân đã lâu không gặp, dường như cô ta có chút bất mãn.
Rất hiển nhiên, sự bất mãn kia là hướng về Thời Sênh.
Thời Sênh chẳng nói chẳng rằng dựng thẳng ngón giữa.
Bất mãn cái con khỉ!
Có bản lĩnh thì tới mà đánh tôi này!
Vưu Ái: “…” Cái cô kia lại dám khiêu khích cô ta à!!!
Bao nhiêu lâu không đi làm, vừa đến đã hống hách, cô ấy nghĩ có ô dù sau lưng thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Lão Trương sợ hai người làm ầm lên, vội vàng chắn trước mặt Thời Sênh, chặn luôn tầm nhìn của hai người, ông ta gật đầu với Thời Sênh, “Tôi qua đó trước, có hồ sơ ở bên kia, nếu cô muốn xem thì qua xem đi.”
Hiện giờ tất cả thành viên đội hình sự đều tham gia vụ án này, mọi người đều có thể đọc hồ sơ vụ án.
Lão Trương đưa Vưu Ái đi rồi Thời Sênh mới thu mắt lại, đi về phía phòng làm việc của Hà Tín.
“Tiểu Vũ về rồi à.” Hà Tín bảo Thời Sênh ngồi xuống, “Tôi còn tưởng cô không quay lại nữa cơ.”
Thời Sênh cười nhạt, “Đội trưởng Hà nghĩ nhiều quá.”
Không về thì biết đi đâu xem nữ chính.
Hà Tín chỉ mong cô đừng quay lại, hầu hạ vị thiên kim tiểu thư này còn khó hơn bắt đám tội phạm kia nhiều.
Hà Tín cười khan hai tiếng, “Gần đây trong cục rất bận, cô quay lại thì tốt quá, vừa vặn có một vụ án, cô phụ trách đi.”
“Chỉ mình tôi phụ trách à?”
“Cũng đến lúc để cô rèn luyện một chút.” Hà Tín sợ Thời Sênh phủi tay không làm, vội bổ sung thêm, “Vụ án này không hóc búa, có người có kinh nghiệm đi cùng cô.”
“Vụ án bên ngoài…”
“Vụ đó họ đã đang bắt đầu điều tra rồi, bây giờ cô gia nhập cũng không tiện sắp xếp lắm.” Hiển nhiên Hà Tín không muốn để Thời Sênh tham gia vào chuyện này.
Thời Sênh đoán là do Tần Dật hạ lệnh xuống, nên cô cũng không cố nài ép, cầm tài liệu Hà Tín đưa cho, chuẩn bị rời đi.
“Đội trưởng Hà.” Thời Sênh đột ngột quay đầu, “Ipad và điện thoại của tôi đâu?”
Sắc mặt Hà Tín hơi biến đổi, “Cái đó… lần trước lúc phát lại điện thoại, đột nhiên có người xông vào gây chuyện, ipad của cô bị rơi hỏng rồi, nhưng điện thoại thì không sao.”
Rơi hỏng rồi?
Đúng là ipad bị rơi hỏng rồi, bật cũng không bật được.
“Cô yên tâm, tổn thất này cứ tính cho đội mình, tôi đã báo lên trên để đổi cái mới cho cô rồi.”
Chút tiền cỏn con đó Thời Sênh không bận tâm.
“Bắt được nội gián chưa?” Thời Sênh nhướng mày hỏi Hà Tín.
Hà Tín lắc đầu, “Năm đó cảnh sát hình sự phụ trách năm vụ án kia đã bị điều đi rồi.

Tôi đã cho người điều tra, trước đây không lâu đã hy sinh vì nhiệm vụ rồi.”
Cái câu hy sinh vì nhiệm vụ này nghe sao có vấn đề thế nhỉ, “Tay phó tổng kia bị gϊếŧ trước như vậy, đội trưởng Hà, anh có cho rằng người của anh hoàn toàn trong sạch không?”

“Tần Vũ, đừng nhắc lại chuyện này nữa, tôi sẽ điều tra.” Hà Tín nghiêm mặt.
Người trong đội không thể nghi ngờ lẫn nhau, nếu không sẽ rất bất lợi trong công việc.
Chuyện có nội gián vốn cũng không nên bị nói công khai như thế, nhưng Thời Sênh lại nói ra trước mặt bao nhiêu người, hiện giờ bầu không khí trong đội cũng không tốt lắm.
Thời Sênh nhún vai, cầm đồ đi ra ngoài.
Thời Sênh đi mượn dụng cụ ở phòng khác, một mình ngồi mân mê ipad ở vị trí của mình.
“Cô còn biết sửa cả ipad à?” Không biết Hoắc Tiêu chui từ đâu ra, đứng ngay bên cạnh Thời Sênh, cơ mặt tê liệt, giọng điệu lạnh băng không nghe ra được ý tứ gì.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Hoắc Tiêu một cái.
Đột nhiên nam chính đại nhân nói chuyện với bản cô nương làm cái gì?
Sáng quên uống thuốc à? Hay uống quá liều?
Có âm mưu!
“Liên quan cứt gì đến anh.”
Thời Sênh cúi đầu tiếp tục mày mò ipad của mình, Hoắc Tiêu cứ đứng bên cạnh nhìn cô.
Thời Sênh lắp ráp hết linh kiện vào, bật máy.
Ipad lóe lên một cái rồi lại đen ngòm.
Hoắc Tiêu đang định nói chuyện, ipad lại bật sáng lần nữa, hình ảnh khởi động lóe lên, rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Thời Sênh khẽ nhíu mày, có người động chạm vào ipad của cô.
Màn hình khóa của ipad mỗi lần khởi động sẽ thay đổi theo quy luật, nhưng giờ cô khởi động máy, lại thiếu mất một bức ở giữa…
Chà… cũng có thể là do bị rơi hỏng.
Trong này không có gì quan trọng, Thời Sênh cũng không bận tâm, nhưng vẫn phải có sự cảnh giác tối thiểu, cô ấn mở tài liệu kiểm tra.
Rất rõ ràng, đều bị ai đó động vào hết.
“Anh Hoắc, anh muốn gì?” Thời Sênh úp mặt ipad xuống bàn, nhìn Hoắc Tiêu với vẻ không mấy thân thiện.
Tay này cứ đứng mãi ở đây, bị bệnh hay sao thế, đệt!!!

“Cô Tần, cô vẫn còn nợ tôi một khoản tiền, lẽ nào cô quên sao?”
Thời Sênh xù lông, “Ông đã nói rồi, xe ở ngay ngoài kia, không phục thì ra mà đập!”
Nếu không phải vì ông bảo anh dịch xe ra anh không dịch, thì ông đập xe anh làm gì?
Giờ còn cứ bám lấy không chịu buông, não bị thủng rồi à?
“Tôi không phải cô Tần.” Không làm được loại chuyện đó.
“Ha… Tôi cũng không phải anh Hoắc, đòi tiền thì méo có, đòi mạng cũng méo có luôn.” Thời Sênh cười toe toét với Hoắc Tiêu, mặt đầy ác ý, “Anh còn không cút, thì đừng trách tôi không khách khí.”
Hoắc Tiêu quay người đi, mặt không chút cảm xúc, đi được vài bước, giọng anh vọng lại, “Cô Tần nghỉ lâu như vậy, đi đâu thế?”
Thời Sênh lập tức đốp lại, “Đi chơi gái.”
Ông đi đâu thì liên quan chó gì đến anh, không đi quan tâm nữ chính đại nhân đi, chạy tới đây lảm nhảm cái chó gì với ông, thần kinh!
Hoắc Tiêu: “…”
Hoắc Tiêu hít sâu một hơi, rời khỏi đội hình sự.
Ở một góc chếch bên kia, Vưu Ái nhìn theo bóng lưng Hoắc Tiêu rời đi, tức giận trừng mắt lườm Thời Sênh một cái.
Có lẽ do ánh mắt của cô ta quá nóng bỏng, rõ rệt, đột nhiên Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.
Vưu Ái lập tức rụt về bên cạnh, bức tường ngăn cách ánh mắt từ bên kia nhìn sang.
Vưu Ái dựa người vào tường, điều hòa lại hơi thở, chờ khoảng 10 phút, cô ta mới bước ra như không có chuyện gì lạ, quay về vị trí của mình.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.