Hứa Lan Chu mặc kệ Kỳ Bạch Nhiên, hắn tùy ý đi tới bàn, lấy ly sữa còn đang ấm lên uống từng ngụm.
Kỳ Bạch Nhiên nhìn những giọt nước đậu trên xương quai xanh của người nọ, y không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Đồng hồ điểm đúng 5 giờ sáng, Hứa Lan Chu vẫn còn chút buồn ngủ, hắn không thèm đếm xỉa đến Kỳ Bạch Nhiên nữa, hắn vậy mà cư nhiên làm một loạt hành động, khiến Kỳ Bạch Nhiên lại nở nụ cười.
Kỳ Bạch Nhiên thấy Hứa Lan Chu dũi eo lười biếng ngáp một cái, sau đó y lại thấy Hứa Lan Chu bò lên giường, chui tít vào trong chăn rồi ôm lấy Kỳ Bách Ngạn ngủ.
Người này thật kỳ lạ, chỉ vừa mới nằm xuống liền đã ngủ sâu, cậu ấy không đề phòng y một chút nào sao? Đúng là thiếu cảnh giác.
Không như Kỳ Bạch Nhiên nghĩ, nếu y dám đụng đến hắn, hắn sẽ không chút lưu tình mà tiễn Kỳ Bạch Nhiên về cõi trời, hắn sẽ không nhân nhượng buông tha cho bất kì ai, dù cho có là người thân của F307 đi chăng nữa thì cũng vậy.
Hứa Lan Chu chính là một con mèo lười biếng, nhưng con mèo này lại rất hung dữ, không chỉ hung dữ mà hắn còn có thực lực, đặc biệt là có tiền.
Khoảng hai tiếng sau, Hứa Lan Chu cùng với Kỳ Bách Ngạn mới mở mắt lừ đừ ngồi dậy, Hứa Lan Chu chậm chạp đỡ lấy Kỳ Bách Ngạn, bảo nó đi rửa mặt vệ sinh.
Hắn đợi Kỳ Bách Ngạn đi thẳng vào trong đó, rồi bản thân mới lười nhác chậm chạp đi theo.
Hẳn là tên kia đang tắm đi? Tiếng nước xối xả vậy mà.
Hứa Lan Chu mặc kệ, hắn đánh răng xong liền lấy đồ rồi thay ngay tại phòng, Kỳ Bách Ngạn dường như đã quen với tác phong của hắn nên nó cũng không để ý mà thản nhiên bấm máy tính.
Vì sao nó lại bấm máy tính? Vì Hứa Lan Chu kêu nó chọn một ngôi trường nó muốn để hắn dẫn nó đi đăng ký đi học.
Hết hè thì đến cả Hứa Lan Chu cũng phải đi học chứ đừng nói đến Kỳ Bách Ngạn chỉ mới 12 tuổi kia.
Nếu như bổn đại gia học xong, sẽ tốt nghiệp lần nữa? Thú vị rồi đây, hắn thật sự muốn xem thử, tốt nghiệp cổ đại là cảm giác thế nào.
Tinh tế nơi hắn đang sống là năm 2553. Thế giới này là năm 1997, nói cổ đại thì cũng chẳng phải là cái gì lạ lẫm.
Hứa Lan Chu còn đang gài cúc áo thì Kỳ Bạch Nhiên đã từ trong phòng tắm đi ra, áo tắm của khách sạn quá ngắn đối với y, Hứa Lan Chu mặc vào trông yêu kiều, gợi cảm, Kỳ Bạch Nhiên mà mặc vào thì chỉ có nước quỷ khóc ma than.
Vì vậy, y chỉ quấn mỗi khăn tắm ngang hông rồi đi ra ngoài.
Kỳ Bạch Nhiên ngượng ngùng hỏi Hứa Lan Chu: "Có bộ đồ nào không? Những bộ kia tôi mặc không vừa..."
Hứa Lan Chu nhàn nhạt trả lời: "Có, anh chờ một lát, tôi gọi cho Trần Tĩnh mang đến giúp anh."
"Cảm ơn."
Hứa Lan Chu cầm điện thoại lên, ấn số của Trần Tĩnh, hắn từng xem qua danh sách vệ sĩ bảo vệ của hắn, nếu Hứa Lan Chu không xem, sau này có gặp một vệ sĩ mà hắn không thuê thì đến ông nội hắn cũng không biết được.
Đầu dây bên bắt máy, giọng Trần Tĩnh khàn khàn hỏi.
"Thời Tổng ,ngài cần giúp gì ạ?"
Hứa Lan Chu nhàn nhạt trả lời anh ta: "Mau đem đến cho tôi vài bộ quần áo size lớn nhất."
Đương nhiên phải cảm ơn bổn đại gia chứ! Ông đây cứu ngươi mà.
"Anh ngồi đi, tôi bật điều hòa rồi, sẽ không bị cảm đâu."
Kỳ Bạch Nhiên gật đầu, y liếc mắt nhìn trộm Hứa Lan Chu. Y không hiểu tại sao Kỳ Bách Ngạn lại ở cùng với thiếu niên ấy, cũng không hiểu vì sao thiếu niên ấy lại giúp đỡ mình.
Kỳ Bạch Nhiên nhìn người nọ không rời mắt, bất giác y đã vô tình mở miệng hỏi: "Vì sao lại cứu tôi?"
Cứu ngươi thì cứu thôi chứ ngươi hỏi sao ta biết?
"Không vì cái gì cả."
"Nhưng chúng ta không quen nhau."
Hứa Lan Chu mất kiên nhẫn, hắn đạp vào chân giường một cái, dùng giọng điệu hung dữ nói với Kỳ Bạch Nhiên.
"Ngươi còn dám hỏi nữa, ta sẽ đánh ngươi!"
Hứa Lan Chu tính tình rất tốt, nhưng rất dễ tức giận, tốt nhất là không nên chọc giận hắn, nếu không chuyện gì đến với ngươi thì chính hắn cũng không biết được.
Không ra tay thì thôi, mà đã ra tay rồi thì hắn trực tiếp đạp sập cái giường, Kỳ Bách Ngạn ngồi trên đấy cũng hạn hán lời. Nó giơ hai tay hướng tới Hứa Lan Chu.
Hứa Lan Chu nhìn Kỳ Bách Ngạn, sau đó hắn giang tay ôm lấy nó, miệng còn thì thầm nói một câu.
"Ta xin lỗi."
Kỳ Bách Ngạn nhìn hắn, sau đó nó cũng thì thầm vào tai Hứa Lan Chu.
"Anh, em đói."
"Được, ta cùng mi đi ăn sáng."
Hứa Lan Chu nhìn thân hình gầy yếu của Kỳ Bách Ngạn, hắn đau lòng không thôi, lại nhìn tới Kỳ Bạch Nhiên, hắn lạnh nhạt nói với cái con người cao lớn ấy.
"Khi anh thay đồ xong, Trần Tĩnh sẽ đưa anh tới chỗ của chúng tôi, giờ thì chúng tôi đi trước, tiểu bảo bối của tôi đói rồi."
Kỳ Bạch Nhiên ngơ ngác, vậy là y phải tới sau sao? Y còn rất nhiều chuyện muốn hỏi thiếu niên ấy.
Nhưng mà...Con người này hung dữ quá. Động tí là đánh người, y phải làm sao mới được đây?
Trên đường đến nơi mà Thời Xuyên cùng với Kỳ Bách Ngạn đang ăn sáng, Kỳ Bạch Nhiên không khỏi nghĩ lại một loạt hành động lúc nãy của thiếu niên kia.
Nói sao nhỉ? Trông cậu ấy cũng đáng yêu ấy chứ.
Kỳ Bạch Nhiên thở ra một hơi rồi bật cười thành tiếng.
Tìm thấy cháu, giờ lại tìm thấy mợ của cháu. Người này y đã định rồi.
Trần Tĩnh đưa Kỳ Bạch Nhiên đến nhà hàng Quỳnh Chi gần đấy, ở đây chuyên bán những món ăn cổ, chỉ thấy trên bàn đều đặt menu trưng bày các món, còn lại hầu như không có một ai khác trừ những nhân viên phục vụ.
Kỳ Bạch Nhiên được các nhân viên phục vụ dẫn đường tới chỗ của Kỳ Bách Ngạn và Hứa Lan Chu, vừa đi y vừa nghe những người này xì xào về thiếu niên kia.
Nhân viên phục vụ Giáp nói: "Anh đẹp trai lúc nãy thật đẹp, đã thế còn hào phóng nữa! Cô nói xem, nếu như tôi cố tình lượn lờ trước mặt cậu ấy, liệu tôi có thể lọt vào mắt xanh của cậu ấy không?"
"Cô mơ à, người ta vừa nhìn đã biết, chính là lá vàng cành ngọc của nhà nào đó, người như chúng ta sao có thể loạt vào mắt xanh của cậu ấy được?" Quý cô Ất thở dài.
"Cô nói cũng phải, cậu ấy vừa vào đã bao luôn cả nhà hàng, chúng ta cũng chỉ là nhân viên phục vụ, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của cậu ấy được chứ." Quý cô Giáp tiếc nuối.
Bao cả nhà hàng? Đó là lý do ở đây không có một bóng người sao?
Rốt cuộc thiếu niên ấy giàu đến mức nào?
Mới chỉ có vậy, Kỳ Bạch Nhiên đã ngạc nhiên không thôi rồi, nếu như y biết Hứa Lan Chu mới gặp Kỳ Bách Ngạn đã thẳng tay mua cả tòa cao ốc cho nó thì y có thể sẽ sốc bảy ngày bảy đêm.
Kỳ Bạch Nhiên được hai nhân viên phục vụ đưa đến trước một căn phòng lớn nhất, vừa mở cửa đi vào, hắn đã thấy Hứa Lan Chu ân cần dịu dàng đút từng muỗng cho Kỳ Bách Ngạn ăn, hắn nhìn đến ngây ngốc.
Hứa Lan Chu luôn quan sát xem thức ăn nào giàu dinh dưỡng, hắn cùng 1314 quét qua một lần, thấy cái nào giàu dinh dưỡng nhất, hắn liền tao nhã mà gắp vào chén, sau đó liền đút cho Kỳ Bách Ngạn ăn.
Kỳ Bách Ngạn rất nghe lời Hứa Lan Chu, chỉ cần là những gì mà anh ấy làm cho nó, nó đều không từ chối mà còn thản nhiên tiếp nhận.
Kỳ Bạch Nhiên mới đầu cũng rất ngạc nhiên khi thấy Hứa Lan Chu có thể ôm ấp, xoa đầu,... của Kỳ Bách Ngạn. Bởi vì y biết rõ, Kỳ Bách Ngạn vốn dĩ không thích người khác động vào mình.
Lúc trước, trừ y và Hoắc Thiên An tiếp xúc được với nó ra thì phần lớn, y đều không thấy ai có thể đụng vào nó được cả.
Thời Xuyên đã làm gì mà nó đã ngoan ngoãn chịu nghe lời cậu ấy đến vậy?
Thật muốn biết.
Kỳ Bạch Nhiên ho vài cái.
"Tôi đến rồi."
Hứa Lan Chu chỉ nhấc mí mắt lên nhìn y rồi gật đầu xem như đã thấy, còn Kỳ Bách Ngạn thì đưa thẳng tay trái của nó lên, nhiệt thành mà chào y.
"Cậu! cậu!"
"Ừ, cậu đến rồi."
Kỳ Bách Ngạn vui vẻ cười với Kỳ Bạch Nhiên. Nó trực tiếp, nhảy xuống kéo tay y rồi dẫn y đến ngồi kế bên nó, sau đó nó lại vui vẻ mở miệng chờ Hứa Lan Chu đút nó.
Hứa Lan Chu nhanh tay gắp viên sủi cảo trong chén đưa vào miệng Kỳ Bách Ngạn, thấy nó vui vẻ nhai ngấu nghiến, hắn bật cười thành tiếng.
"Ăn chậm thôi, còn rất nhiều, nếu không đủ thì ta có thể kêu thêm."
Thấy Hứa Lan Chu toàn đút cho Kỳ Bách Ngạn, Kỳ Bạch Nhiên cũng gắp vài món rồi đưa tới bát của thiếu niên ấy.
"Cậu cũng ăn đi, để tôi gắp cho nó."
Hứa Lan Chu nhìn y một cái, sau đó nhẹ nhàng nói ra ba chữ: "Cảm ơn anh."
Kỳ Bạch Nhiên mỉm cười với hắn.
Ba người ăn vô cùng vui vẻ, những nhân viên phục vụ đứng gần đó nếu như không biết thì chắc chắn sẽ nghĩ họ là một gia đình hạnh phúc.
Dù sao hai người đó cũng là nam với nam, sao có thể là một cặp được chứ! Nhưng mà, trông họ thật xứng đôi.
Không chỉ những nhân viên phục vụ nghĩ như vậy, mà đến cả Kỳ Bạch Nhiên cũng nghĩ như thế, y thật muốn khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi.
Ánh sáng chiếu vào những tấm kính, xuyên qua cả trái tim của một con người, giúp người đó tìm thấy đúng hướng mà đi, sau đó mới lập lờ mà biến mất.
Hứa Lan Chu ăn xong liền có chuyện gấp phải rời đi, hắn đưa thẻ đen của mình cho Kỳ Bạch Nhiên, bảo y tự đi mua những thứ y thích hoặc mấy cái mà Kỳ Bách Ngạn thích rồi lên xe rời đi không chút do dự.
Nhìn thao tác tùy tiện đưa thẻ đen của người nọ, trong lòng Kỳ Bạch Nhiên có xúc cảm khó nói thành lời. Thiếu niên ấy rất giàu, cậu ấy không cần tiền, vậy thì phải làm gì để có được cậu ấy đây?
Đến 1314 ta đây còn cảm thấy khô lời với kí chủ nhà nó chứ đừng nói đến Kỳ Bạch Nhiên, chủ yếu là Hứa Lan Chu thích F307 nên mới nhiệt tình vậy thôi, nó biết rõ quá mà.
Kỳ Bạch Nhiên lắc đầu ngao ngán, sau đó y trực tiếp bế Kỳ Bách Ngạn lên xe chạy đi.
Bên Hứa Lan Chu còn ngán ngẩm hơn nữa, hắn đột nhiên nhận được nhiệm vụ của 1314, đại khái thì bây giờ hắn phải trở thành cổ đông lớn nhất của các công ty con Quy Mác của tập đoàn Tạ Thị... 1314 đã giao cho hắn một nhiệm vụ khó nhằn.