Ánh sáng mặt trời mờ mờ ảo ảo lọt qua tấm rèm, kim giờ của đồng hồ đã chỉ đến số sáu. Đường Ngọc Phỉ biết chuyện chẳng lành, cô không cẩn thận ngủ quên mất rồi.
- Tối hôm qua mưa to như vậy, tôi thật sự không có chỗ để đi.
Đường Ngọc Phỉ vò đầu bứt tóc, nhìn trông có vẻ rất thất vọng. Giang Yển vừa mới tỉnh dậy tựa như thùng thuốc súng bị cô đốt lên, ý thức bảo vệ bản thân khiến hắn lựa chọn không chút do dự, hắn không có một chút ý tứ muốn thương hoa tiếc ngọc nào.
- Tôi nhớ rõ mình đã khóa cửa rồi.
Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn vào cô, Giang Yển gằn từng chữ một mà nói, toàn thân đều đầy gai giống như con nhím ngửi thấy mùi lạ, khiến cho người ta không thể tiếp cận.
Cô vào bằng cách nào, lại còn ngủ ở trong phòng của hắn, mặc quần áo của hắn. Tối hôm qua, cô đã làm gì?
Cảm giác mọi chuyện nằm ngoài dự đoán, càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ, ánh mắt của Giang Yển lạnh đi một chút, hai tay chậm rãi nắm chặt trong vô thức.
Nếu cô có tâm tư khác, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Đường Ngọc Phỉ lập tức biết hắn hiểu lầm, liền nhanh chóng giơ tay lên ho khan hai tiếng.
- Tôi về nhà không được, chỉ muốn ở tạm nhà anh một đêm, nhiều nhất thì cũng chỉ mượn đồ của anh tắm rửa một lần, còn lại vẫn chưa làm gì cả!
- Chính vì anh nên tôi mới không thể quay về, anh nhẫn tâm để tôi ở bên ngoài trong mưa hay sao? Sẽ bị ốm mất.
Đường Ngọc Phỉ vừa nói vừa di chuyển tới trước mặt Giang Yển, bất chấp áp lực đang đè trên cổ, cô chớp chớp đôi mắt trong veo như hồ thu làm ra bộ dáng ủy khuất.
Trên cơ thể cô có mùi sữa tắm giống hệt như mùi sữa tắm của hắn, Giang Yển biết cô không có nói dối, ít nhất là mới chỉ tắm rửa. Áo phông của hắn mặc lên người cô rất lớn, lỏng lẻo tới nỗi như sắp muốn rơi xuống, còn có thể nhìn thấy xương quai xanh thẳng tắp tinh xảo mở ra tựa như cánh bướm, xuống chút nữa chính là làn da trắng nõn thanh tú, dưới nữa....
Gương mặt của Giang Yển không khỏi có chút bừng nóng, hắn hoảng loạn lập tức lùi về sau như thể vừa bị phỏng, không cho bản thân tiếp tục nghĩ điều gì khác.
Đường Ngọc Phỉ thấy thần sắc của hắn có chút khác thường, nhịn không được cười trộm ở trong lòng. Tiểu hài tử, còn muốn đấu với tỷ tỷ sao! Cô chính là một con cáo già có kinh nghiệm tung hoành trong nhiều thế giới nhiệm vụ khác nhau rồi.
Cố ý muốn trêu chọc hắn, Đường Ngọc Phỉ từng bước từng bước tiến lại gần, dường như có thể cảm nhận được cả hơi thở của hắn, mang theo mười phần ác ý mà nói.
- Tôi men theo đường ống nước của nhà anh mà tới, anh sẽ không vì phòng tránh tôi mà dỡ cả đường ống nước đi?
- Cô!
Giang Yển chưa bao giờ gặp qua loại người không biết xấu hổ như vậy, hắn tức giận đến nỗi một câu cũng không nói nên lời. Hóa ra có những người có thể biện minh cho hành vi trộm cắp của bản thân hợp tình hợp lý tới như vậy!
- Giang Yển, mặt anh đang đỏ kìa.
Đường Ngọc Phỉ ngạc nhiên nâng cao âm lượng, phát hiện ra thế giới mới.
Bị cô trực tiếp chỉ điểm, Giang Yển bất chợt đứng dậy, hung tợn trừng mắt cô mà nói.
- Đường Ngọc Phỉ, cô muốn tự đi hay là để tôi quăng cô ra ngoài?
Trong động tác của hắn vô thức có chút hoảng sợ.
Nước da của Giang Yển rất nhợt nhạt, cho nên khi hắn đỏ bừng mặt sẽ rất dễ chú ý. Mái tóc bồng bềnh mềm mượt của hắn đã bị cô xoa tới hỗn độn, lộ ra một đôi mắt xinh đẹp. Đối lập như vậy, sự tức giận ẩn chứa bên trong đó có vẻ —— rất vô tội vạ.
Có chút giống cá nóc, Đường Ngọc Phỉ chợt nghĩ.
Cô chỉ vào đôi chân vẫn còn đang khoanh tròn của mình, bĩu môi nói.
- Tối hôm qua anh gối lên chân tôi ngủ cả đêm, bây giờ đã tê rần hết rồi.
Rõ ràng là lúc ngủ hắn rất ngoan ngoãn, nhưng sao lúc vừa tỉnh dậy liền đã trở mặt, mặc dù tối hôm qua cô mệt như vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn để hát ru cho hắn, đúng là con sói nhỏ mắt trắng.
(*) "Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.
- Giang Yển, anh có sợ sấm sét không?
Bàn tay đang nắm lại run lên, Giang Yển bị một hai câu của cô khiến cho gương mặt xanh trắng một trận. Nhìn nữ nhân ngồi dưới đất mang vẻ mặt vô tội tò mò, Giang Yển nhắm mắt lại, hít sâu một hơi áp xuống những cảm xúc không nên xuất hiện từ sáng sớm, lạnh lùng nói một câu.
- Không có lý nào.
Hắn vừa dứt lời liền quay đầu đi, còn không cẩn thận đụng vào mép giường, chủ yếu là tức giận.
Đường Ngọc Phỉ hắc hắc cười hai tiếng, thật cẩn thận mà cử động chân của mình, một cảm giác như bị điện giật truyền đến tứ chi, Đường Ngọc Phỉ run rẩy, gương mặt quá khổ.
Giang Yển nổi giận đùng đùng đi xuống tầng, vừa bước vào phòng tắm, hắn đã đụng phải Đường Ngọc Phỉ đang hong quần áo dưới ngọn đèn ấm áp, cùng với chiếc áo lót màu hồng đào.
Cô thật sự coi nơi này như nhà của mình, sao có thể không biết xấu hổ như vậy?! Giang Yển suýt nữa đã nhảy dựng lên, gân xanh trên trán lại nổi lên từng đợt, lần đầu tiên có một cảm giác bất lực.
Đúng lúc này, nữ nhân không biết xấu hổ kia đã vịn tay lên cầu thang đi xuống tầng, yếu ớt hô lên một tiếng.
Đôi chân thẳng tắp trắng nõn không bị che khuất trong tầm nhìn, làn da sạch sẽ tựa như pha lê, khi ánh sáng chiếu lên, dường như có thể nhìn thấy cả những sợi lông tơ nho nhỏ, đường cong của bàn chân rất mềm mại, các ngón chân trơn bóng hệt như vỏ sò xinh đẹp.
Giang Yển không khỏi suy nghĩ rằng, hắn thật sự đã gối lên đôi chân này ngủ một đêm sao?
Ngay sau đó hắn sửng sốt trước những suy nghĩ của bản thân.
Đường Ngọc Phỉ thấy Giang Yển cứng đờ ở trước cửa phòng tắm, cô khẽ thốt ra một tiếng a, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ, bước chân càng đi nhanh hơn. Tuy rằng cô không quá để ý, nhưng tiểu bằng hữu Giang Yển của cô rất dễ xấu hổ nha, tốt hơn là vẫn không nên quá làm càn.
- Tôi thay xong quần áo sẽ ra.
Đường Ngọc Phỉ không nhịn được đẩy Giang Yển ra.
Giang Yển không kịp tức giận, cửa phòng tắm đã đóng sập một tiếng, chặn ngang lời nói của hắn.
Tốt hơn hết vẫn nên dỡ luôn đường ống nước đi, Giang Yển nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Đường Ngọc Phỉ thay quần áo rồi đi ra, tuy rằng sau khi phơi khô nó đã trở nên nhăn nhúm, nhưng dù sao thì vẫn có thể mặc được, cô cũng không để ý lắm. Lại nhìn thấy cách đó không xa Giang Yển đang định xách cặp đi học, cô liền vội vàng ngăn lại hỏi.
- Giang Yển, chúng ta còn chưa ăn bữa sáng đâu.
- Đường Ngọc Phỉ, cô đã nói đủ chưa? Đừng có một vừa hai phải!
Giang Yển cúi đầu lạnh lùng nhìn cô, từ tối hôm qua đến bây giờ, hắn đã phát hỏa hơn năm lần rồi.
Hắn không ăn bữa sáng, cũng sẽ làm bữa sáng cho cô, bây giờ cô tốt nhất nên mang đồ cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Chẳng phải hắn đã nói rồi sao, chỉ cần cô không chọc tức mình, ân oán trước kia đều coi như thanh toán xong.
Cô vẫn không hiểu lời của hắn sao?
- Vậy anh cho tôi mượn tiền đi?
Đường Ngọc Phỉ sửng sốt, thử hỏi dò hắn.
Giang Yển: "......"
Vừa quay đầu muốn rời đi, Đường Ngọc Phỉ lại kéo hắn một phen, thần sắc có chút nghiêm túc cùng bướng bỉnh.
- Anh chờ tôi một chút.
Cô không đợi Giang Yển trả lời, chạy từ từ tới chỗ tủ lạnh, tiếng chân trần bước trên sàn nhà phát ra một tiếng động nhỏ, giống một con mèo.
Giang Yển nhíu mày, mím môi nhìn cô không lên tiếng.
Đường Ngọc Phỉ mở tủ lạnh ra, thất vọng khi nhìn thấy bên trong hoàn toàn rỗng tuếch, chỉ có duy nhất hai quả trứng gà cùng với nửa hộp sữa bò. Giang Yển không cần ăn cơm sao? Như vậy, chắc cô có thể sử dụng tài nghệ nấu nướng của mình để chinh phục hắn?
Quên đi, có còn hơn không.
Hộp sữa vẫn chưa quá hạn, Đường Ngọc Phỉ đổ nó vào cốc rồi đưa vào lò vi sóng. Đập hai quả trứng vào một cái chảo, lúc tiếp xúc vào nhau nhẹ nhàng tạo ra hai tiếng xèo xèo, trứng bắt đầu đông lại rồi chuyển sang màu trắng.
Cô đây là đang nấu ăn sao? Giang Yển xoa xoa lông mày, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cô thật sự là Đường Ngọc Phỉ sao? Cái người mà luôn ương ngạnh, tự cao tự đại không coi ai ra gì?
Qua ô cửa kính mờ, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn trong bếp, những miếng trứng rán thơm nức nhè nhẹ quấn quanh mũi hắn, khói lửa đã tắt từ lúc nào.
Giang Yển bỗng nhiên nghĩ đến, hơn mười năm trước khi căn nhà này vẫn còn những người khác, mẹ của hắn cũng bận rộn làm bữa sáng cho hắn như vậy, sau đó đưa hắn lên xe buýt đi tới nhà trẻ mẫu giáo.
Góc khuất ở trong lòng, nhẹ nhàng xúc động một chút, Giang Yển cảm thấy bản thân bây giờ đã tạm thời có thể buông bỏ thành kiến với Đường Ngọc Phỉ, bình tĩnh đối mặt với cô trong chốc lát.
- Mau ăn khi còn nóng.
Đường Ngọc Phỉ đặt hai quả trứng rán cùng với sữa lên bàn, vẻ mặt mãn nguyện như đang bày ra một bàn đầy tiệc.
Giang Yển do dự ngồi xuống, trứng trên đĩa đã được chiên lên rất đẹp mắt, vừa vàng ươm lại vừa chín tới.
Nhưng ai đó lại tạo ra một hình trái tim lòe loẹt, khiến cho hắn ngay lập tức có cảm giác không còn ngon miệng.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không hạ độc. Trẻ con chỉ cần ăn sáng đúng giờ là tốt cho sức khỏe, anh có biết bao nhiêu người không chú ý tới bữa sáng sẽ hối hận đến khi tới tuổi trung niên không?
Thấy Giang Yển nhăn mày dửng dưng nhìn món trứng chiên, Đường Ngọc Phỉ vừa vội vàng nhét quả trứng rán vào miệng, vừa luyên thuyên không ngớt, chỉ dừng lại đến khi nghẹn trắng mắt.
Không có mấy người khiến cô xuống bếp đâu, đứa trẻ này lại còn không biết quý trọng, khiến cô không khỏi chua xót. Nếu không phải vì để xoát hảo cảm, cô đã sớm nuốt hết phần của hắn vào trong bụng rồi.
Dưới sự cưỡng ép của Đường Ngọc Phỉ, Giang Yển miễn cưỡng ăn miếng trứng ốp la trên đĩa, uống cạn phần sữa bộ, nhận được ánh mắt tán thưởng của Đường Ngọc Phỉ.
Hiện tại hắn cảm thấy bản thân thật vô lý, tại sao hắn lại nghe theo lời của nữ nhân này? Rõ ràng là hắn rất ghét cô.
Có phải chỉ vì nhìn thấy thân ảnh cô bận rộn trong bếp khiến cho hắn nhớ tới mẹ của mình không? Thậm chí, cô còn dùng giọng điệu thuyết giáo để đối phó với hắn, thật giống như một lão bà dài dòng.
Giang Yển không hình dung ra được và cũng không muốn nghĩ thêm nữa, hắn cảm thấy chuyện này thật sai lầm. Liếc nhìn Đường Ngọc Phỉ vẫn còn đang cười tủm tỉm, hắn đứng dậy đi ra ngoài không một chút biểu cảm.
Không kịp phòng ngừa thái độ hắn thay đổi, Đường Ngọc Phỉ vội vàng thu dọn đồ đạc, hô với hắn.
- Chờ tôi với, tôi cũng muốn đi học cùng với anh.
Đúng là con người thích trở mặt, đứa trẻ này thật khó dỗ mà! Đường Ngọc Phỉ phẫn nộ, coi mấy đĩa tựa như Giang Yển vứt xuống bồn rửa bát, đến khi nào cô mới có thể khiến cho Giang Yển tiếp nhận mình?
Giang Yển có đôi chân dài miên man, đến lúc Đường Ngọc Phỉ vội vàng đi ra, Giang Yển đã cách rất xa rồi, cô đành phải chạy nhanh để đuổi kịp được hắn.
-Đừng đi theo tôi.
Giang Yển nhận thấy phía sau có cái đuôi nhỏ, không quay đầu mà lạnh giọng nói.
- Đây là con đường đến trường a.
Đường Ngọc Phỉ tự tin.
-...... Cách xa tôi một chút.
- Giang Yển, anh có phải đang xấu hổ đúng không?
Hắn bỗng nhiên dừng bước.
- Câm miệng!
Đường Ngọc Phỉ híp mắt cười, đắc ý giống như con mèo ăn trộm được cá, nhưng vẫn ngoan ngoãn giữ khoảng cách với Đường Ngọc Phỉ.
Để dỗ một đứa trẻ, vẫn nên làm từ từ, không thể một lần đã bức chặt.
Dù sao cô có rất nhiều sự kiên nhẫn, cô có thể dùng thời gian cả đời để đợi chờ anh.
Thật tốt khi có kịch bản a, Đường Ngọc Phỉ vô cùng sung sướng, không khỏi ngâm nga lên bài hát, chậm rãi đuổi kịp bóng dáng gầy gò bướng bỉnh trước mặt.