Tuế Lộ rất muốn bỏ việc ngay và luôn, Tạ Liệt đã nói như vậy thì chẳng phải cô ở bên cạnh hắn mới là việc nguy hiểm nhất sao?
Nhưng trong lúc Tuế Lộ có ý nghĩ muốn bỏ việc thì Ngâm Chỉ quay lại rất đúng lúc: [Ký chủ ký chủ, cô bình tĩnh, bình tĩnh chút, Tạ Liệt nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu! Cô mà rời đi thì mới thật sự có chuyện đấy! Nếu cô rời đi, Tạ Liệt nhất định sẽ phát điên, thế giới sẽ bị huỷ diệt mất. Khi ấy thì nhiệm vụ của cô sẽ tan tành đấy!]
Ngâm Chỉ cảm thấy, nếu nó không ngăn quyết định ngu ngốc của Tuế Lộ lại, chắc chắn cô sẽ bỏ đi thật. Nhìn thái độ của Tạ Liệt với cô lúc này mà xem, nếu để cô đi thật, chắc chắn sẽ chẳng còn ai khóc cho thế giới này mất!
Không còn ai khóc cho thế giới này đồng nghĩa với việc thế giới huỷ diệt và cũng tương đương với việc nhiệm vụ thất bại. Nhiệm vụ thất bại tức là nó không có điểm công đức. Không có điểm công đức, nó sẽ không thể trở thành hệ thống đẳng cấp số một ở bộ phận Cứu vớt.
Như vậy mỗi khi gặp mặt trong những ngày lễ hoặc họp bàn gì đó như ngày lễ cuối năm, ngày nghỉ định kỳ hàng tháng, vân vân và mây mây, nó sẽ bị tên 009 kia cười vào mặt.
Hệ thống đó nhất định sẽ chê bai nó là kẻ thất bại, mãi mãi không thể lên được hạng hai! Vì để ngăn cản những vấn đề xấu có thể xảy đến, có quyết định ngăn cản ký chủ trước khi cô kịp hành động làm gì đó.
Đã theo Tuế Lộ qua một thế giới, nó hiểu, khi nói chuyện với cô, tốt nhất không nên khuyên ngăn bằng lý lẽ thường tình cũng không nên nói với cô về vấn đề thiệt hơn của người khác, hay cứng rắn ngăn cấm cô làm gì đó, tốt nhất là phải động chạm đến lợi ích của Tuế Lộ thì cô mới làm.
Nếu không, cho dù trời có sập xuống cô cũng không làm theo ý người khác.
Ký chủ mới này của nó là kẻ bảo thủ từ nghĩa đen đến nghĩa bóng luôn.
Quả nhiên, đúng như những gì Ngâm Chỉ nghĩ, nghe đến lợi ích của mình bị tổn hại, Tuế Lộ ngay lập tức bỏ ý định ban đầu đi. Có điều, lần này không giống hoàn toàn như những lần trước, cô từ bỏ không chỉ vì lợi ích của riêng cô, mà còn là vì...
Tuế Lộ thoáng nhìn qua Tạ Liệt, nhưng rất nhanh đã thu tầm mắt lại, nhìn qua chỗ khác. Được rồi, cô thừa nhận, lần này cô chịu lắng nghe và chấp nhận những gì Ngâm Chỉ nói là Tạ Liệt, cô không muốn rời khỏi hắn.
Tuế Lộ thở ra một hơi, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật mình bị yêu tinh quyến rũ.
Tuế Lộ lần nữa thở dài, cô tình nguyện bỏ qua những suy nghĩ linh tinh lộn xộn của mình, nhưng ông trời dường như không cho phép, ép buộc cô phải đào sâu vào bên trong, lắng nghe tiếng lòng gần như mục nát của mình.
Nó dường như đang cố níu kéo cái gì đó, có lẽ là níu lấy một chút ánh sáng mờ ảo sâu bên trong nội tâm tối tăm mờ mịt chăng?
Có lẽ thế, hoặc không.
Nhưng dẫu vậy thì sao? Có ánh sáng thì sao? Mà không có ánh sáng thì lại như thế nào? Dù có dù không thì kẻ như cô đã được định sẵn là chỉ có thể đứng trong bóng tối, dù cô có bước lên trước nhiều lần thì chỉ cần nhìn thấy cô, ánh sáng kia sẽ lùi lại một khoảng thật xa.
Cô... là loại người đứng sẵn trong bóng tối nhưng luôn khao khát hướng về ánh sáng, có điều, rời bỏ được bóng tối nhưng không có nghĩa là cô chạm được tới ánh sáng, vậy nên, Tuế Lộ vẫn luôn dừng chân ở nơi màu xám ảm đạm không có lấy một sinh vật sống.
Nơi ánh sáng có thiên thần, nơi bóng tối có ác quỷ, vậy ở nơi màu ám ảm đạm kia thì sao? Chỉ có một đống hoang tàn mục nát nhìn không ra hình dáng mà thôi.
Chắc là vì vậy nên cô mới gặp được Tạ Liệt. Có thể nói, hắn và Tần Nguỵ giống cô, đều là cùng một loại người. Muốn đón nắng nhưng chỉ có thể rời xa ánh sáng, muốn trốn tránh bóng đêm nhưng không thể tiến đến ánh sáng.
Hoàn toàn là ngõ cụt.
Vậy nên Tạ Liệt hay Tần Nguỵ hay cả cô đều điên cuồng, muốn huỷ diệt thế giới để không còn ánh sáng, không còn bóng tối, tất cả sinh mệnh đều biến mất trong hỗn độn nguyên sơ. Nhưng Tạ Liệt hay Tần Nguỵ lại không được như cô, bọn hắn không gặp được tổ chức, không gặp được tổng Cục, không gặp được người dẫn bọn họ khỏi màu xám u ám.
Nhưng ít ra, bọn họ có lẽ may mắn hơn Tuế Lộ một chút. Ít nhất, bọn họ không phải làm công cụ hình người để thúc đẩy tiến độ thế giới, không cần làm kẻ xúc tiến tình cảm có ý thức.
Tuế Lộ thở dài, lần đầu tiên nhận ra công việc cả đời của mình hơi đen đủi...
Trong lúc Tuế Lộ đương bận rộn suy nghĩ về công việc của mình thì Tạ Liệt đã tiến sát đến bên cạnh cô, nói nhỏ: “Nè, em đồng ý nha, anh muốn đi du lịch với em.”
Tuế Lộ liếc hắn một cái, ngay lập tức trên mặt Tạ Liệt hiện lên nét chân thành không sao tả xiết. Cuối cùng, cô vẫn ỡm ờ gật đầu đồng ý.
Được rồi, đi thì đi, thoả mãn nguyện vọng của hắn là nhiệm vụ lớn nhất của cô mà!
Cứ như thế, dưới tình huống không chút bắt buộc, Tuế Lộ và Tạ Liệt ngồi cạnh nhau thảo luận về vấn đề đi du lịch. Sau đó, cả hai quyết định sẽ mua một vé máy bay đến hòn đảo phía nam.
Tại sao lại là một vé á? Tại vì Tuế Lộ là ma, đám người ở sân bay làm sao có được máy kiểm tra ma cơ chứ, nên cứ thế mà đi thôi!
Hòn đảo phía nam rất đẹp, rất trong lành, nếu để cho Tuế Lộ hình dung thì nơi đây chính là một nơi toàn mặt trời.
Mà cũng đúng, không có mặt trời thì gọi gì là đảo với biển.
Tạ Liệt mặt vô biểu tình cầm ô trên tay, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua người đám người xem náo nhiệt bên kia, cuối cùng không chút do dự mà quay người đi.
Tuế Lộ còn đang ngắm biển, bỗng nhiên bóng râm của ô biến mất, cô xoay người lại thì thấy Tạ Liệt đã đi được một đoạn không gần cũng chẳng xa. Tuế Lộ thấy vậy, ngẩn người vài giây sau đó bay theo.