Lâm Trà Trà tay không tự chủ nắm chặt lấy dây ba lô. Trong lòng bắt đầu dâng lên nỗi sợ hãi nhưng ngoài miệng vẫn hùng hổ nói chuyện.
- Mấy người là ai? Tôi không quen mấy người.
Người con gái có mái tóc nâu nghe vậy liền cười cợt.
- Hahaa... Không biết cái này cũng không sao, lát nữa sẽ biết ngay thôi.
Lâm Trà Trà : " Mấy... mấy người có ý gì? "
Lúc này, người con gái có mái tóc đỏ ( La La) rút lấy điếu thuốc rồi châm một cái. Hít một hơi rồi nhả ra khói mờ mờ ảo ảo. Người này tiến về phía Lâm Trà Trà thẳng tay dí điếu thuốc vào vai Lâm Trà Trà. Giọng nói nghe dễ nghe nhưng lại bội phần uy hiếp, nguy hiểm.
- Cưng quyến rũ chồng chị. Nói xem chị đây phải " tiếp đãi " cưng như thế nào đây.
Dứt lời, cô gái tóc đỏ liền tát mạnh một cái vào khuôn mặt đang dần dần trắng bệch kia.
Lâm Trà Trà ôm bên má vừa bị tát cắn cắn môi lo sợ không thôi. Trong đầu ả lúc này nghĩ ngay tới Kiên Liêm.
Cô ta rõ ràng biết Kiên Liêm đã có vợ hơn nữa lại còn là cô vợ vừa giàu vừa xinh đẹp. Nhưng mà Kiên Liêm lại có thói phong lưu thành tính. Thấy nhan sắc của cô ta liền bắt đầu tán tỉnh. Mà Lâm Trà Trà thấy hắn có tiền liền đồng ý trở thành bạn gái hắn. Kiên Liêm hắn thật sự rất hào phóng mà.
Lâm Trà Trà run rẩy không thôi nhưng lại cố gắng giả vờ bình tĩnh chối chết không nhận.
- Tôi... tôi không biết gì cả. Chồng chị là ai sao tôi biết được.
Cô gái có mái tóc đỏ nghe vậy cong môi cười mỉa mai. Giơ chân đá Lâm Trà Trà ngã nhào xuống đất. Lấy sấp ảnh trong túi ra ném thẳng vào mặt cô ả.
Cô ta khó khăn ngồi dậy nhìn những tấm ảnh vương vãi. Sắc mặt trắng như tờ giấy , kinh hãi đến mức cảm thấy không thở nổi. Lâm Trà Trà nhìn tấm ảnh gần chân mình thần sắc liền cứng đờ.
Là...là ảnh cô ta cùng với Kiên Liêm đang hôn môi say đắm ở nhà hàng.
Chết rồi!
La La túm lấy tóc Lâm Trà Trà giật ngược lại , giọng châm biếm cùng ngoan độc thốt lên.
- Có bản lĩnh trà xanh như vậy thì cũng phải có bản lĩnh chịu hậu quả. Con đ**m!
La La buông tóc cô ả lui người lại tay vẫy vẫy hai người chị em còn lại.
- Tiếp đãi nó cho tốt vào.
Nước mắt Lâm Trà Trà ào ạt rơi xuống.
- Đừng... xin mấy... ahhh
- Đau quá....
Lâm Trà Trà liên tiếp chịu đòn đánh vào người đến nỗi chả còn sức để kêu.
- Đây chỉ là bài học nhỏ thôi. Nhớ cho kĩ nhé , ẻm trà xanh.
Cuối cùng cô ta ngất tại chỗ không biết trời trăng gì. Khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường nhưng đây không phải phòng cô ta.
Lẫm Kiệt - tiểu thiếu gia Lẫm gia. Nghĩ đến đây Lâm Trà Trà không khỏi vui mừng. Vừa vụt mất cây tiền giờ lại có cây tự dâng đến cửa.
Lâm Trà Trà lắc đầu, đôi mắt bắt đầu ngấn nước. Từng giọt nước mắt rơi xuống.
Lẫm Kiệt thấy vậy cuống quýt không thôi. Không biết làm gì liền ôm cô ta vào lòng.
- Đừng... đừng khóc.
Cô ta vùi mặt vào trong ngực thiếu niên cơ thể liên tục run rẩy. Hai tay liền giơ lên ôm chặt lấy cơ thể thiếu niên.
Lẫm Kiệt ngạc nhiên một phần còn chín phần lại vui sướng. Hắn thích Lâm Trà Trà lâu rồi. Không nghĩ tới lại được cô ả ôm chặt mình không buông.
Lát sau thấy Lâm Trà Trà đã bình tĩnh hơn hắn ngập ngừng hỏi.
- Ai lại ác độc đánh cậu như vậy? Nói mình nghe xem.
Cô ta nghe vậy buông Lẫm Kiệt ra khuôn mặt hồng hồng ngại ngùng , hai mắt còn ẩn ẩn đỏ kéo chăn che lại chỉ để lộ hai con mắt.
- Xin lỗi... mình mạo phạm rồi.
Thấy Lâm Trà Trà lảng tránh Lẫm Kiệt càng muốn hỏi cho ra nhẽ.
Cuối cùng Lâm Trà Trà cũng nói.
- Mình không biết. Mình chỉ biết mấy người đó nói cái gì mà tránh xa.... Tử Việt ra, mày xứng sao.
Giọng mũi cùng âm thanh nghe liền thấy Lâm Trà Trà vẫn còn lo sợ run rẩy làm Lẫm Kiệt càng thêm đau lòng. Không cần nói tâm hắn cũng đã hiểu ý.
Lẫm Kiệt: Liên quan đến Tử Việt còn ai nữa - Tan Tình. Đúng là loại con gái ác độc. Nhất định phải đòi lại công đạo cho Lâm Trà Trà mới được.
Thấy Lẫm Kiệt sắc mặt âm trầm , vừa tức giận vừa đau lòng Lâm Trà Trà cô ta liền đắc ý. Cứ đổ cái tội danh này cho Tan Tình, ai mà nghi ngờ cô ta có nói thật hay không đâu.
Lẫm Kiệt nhìn xuống đôi môi kia liền ực một cái. Hắn vươn tay ra nâng cằm cô ta cúi xuống hôn. Mới đầu chỉ là chạm nhẹ nhưng hắn cảm thấy không đủ liền ôm chặt Lâm Trà Trà hôn sâu.
Đến khi thấy cô ta thở không thông mới luyến tiếc buông ra. Lại nhận ra hành động quá quắt kia của mình liền lo âu.