"Cô còn dám chối." Người đàn bà hung hăng vừa nói vừa giẫm lên bàn tay mảnh khảnh của cô.
- "Mẹ...con thực sự không có." Cô nằm xuống sàn nhà mấp máy nói. Bàn tay bị giẫm đến mức cơ thể cô run rẩy đau xiết.
Một cô gái dáng vẻ lo lắng chạy đến níu níu cánh tay bà: " Bác à, chị ấy không cố ý thật mà...mặc dù ..." Nói đến đây cô ta run rẩy, sợ sệt nhìn người con gái chật vật nằm dưới sàn.
Một âm thanh lạnh lùng hết mực vang lên:" Em ra đây, không nhỡ cô ta lại điên lên thì sao."
Cô ngước lên nhìn người đàn ông trước mắt. Phải, đây là người chồng của cô, một người hận không thể giết chết cô. Cô nắm chặt tay còn lại, tim lại đau như vết dao từng chút từng chút đâm xuống.
Một lần, dù chỉ một lần hắn cũng không nghe cô nói, không thèm tin cô nửa chữ. Vì cái gì lại như vậy? Rõ ràng cô đâu làm gì sai? Rõ ràng là cô ả nũng nịu kia tự làm đổ bát cánh nóng rồi vu oan cho cô. Nhưng, nhưng cô nói ai sẽ tin chứ.
Người đàn bà kia cũng chính là mẹ chồng cô - Bạc Phu Nhân. Bà chưa ưa cô một ngày nào, nhìn thấy cô chỉ muốn lập tức mắng chửi thậm chí đánh cô không cần lí do.
Bà lui chân lại ghét bỏ: " Cô, đêm nay cút ra ngoài vườn mà ngủ. Không có lệnh của tôi không được méng bảng bước vào."
Ả nũng nịu tỏ vẻ đau lòng nhìn cô nhưng thực chất lại vui sướng vô bờ.
Hắn đứng dậy nắm lấy tay ả cười nhẹ: "Tối nay em lên phòng anh ngủ đi."
Đoàng! Cô như vừa nghe thấy tiếng sấm bên tai. Gì cơ ? Anh, anh lại muốn cho cô ta ngủ phòng của hai người. Cơ thể cô run lên kịch liệt, nước mắt chảy xuống không ngớt :" Bạc Tâm, em xin anh...xin anh đừng cho cô ta ngủ ở đấy."
Hắn cười lạnh liếc nhìn người dưới sàn với ánh mắt khinh bỉ :" Cô có quyền? Tôi muốn cho ai ngủ là việc của tôi. Cô quản được sao?"
Cô lần nữa cầu khẩn, tay muốn vươn ra níu lấy anh nhưng lại sợ phải nhìn ánh mắt ghét bỏ của anh, cô đành vùi lại nhìn anh: " Em xin, xin anh đó là phòng của hai chúng ta..."
Người mẹ chồng thấy cô lải nhải lại thêm dáng vẻ đáng thương khiến bà ta không chịu nổi liền sai người lôi cô ra vườn. Cô bị kéo đi, tầm nhìn cũng dần nhỏ lại. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy lại chính là người chồng của cô ôm tình nhân lên tầng.
Người làm kéo cô đến vườn liền đẩy cô xuống đất, khinh miệt nhìn cô rồi nhanh chóng trở lại trong nhà. Cô ngồi dậy tựa vào cây La Thảo, lặng im nhìn xuống nền đất. Nhìn những cánh hoa La Thảo tim tím đã héo tàn dưới mặt đất, cô không khỏi đau xót. La Thảo từng là nơi cô và anh gặp nhau lần đầu tiên, là anh cài lên tóc cô đóa hoa La Thảo. Là nơi cô và anh hẹn nhau mỗi buổi chiều đi học về. Cô dùng bàn tay bị giẫm đến xước xát, chảy máu kia nhặt lên một bông La Thảo vẫn còn sắc tím nhàn nhạt. Cô nhìn bông hoa trong tay mà cười chua chát, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt rồi rơi xuống cánh hoa.
Lách tách! Lách tách! Những hạt mưa rơi xuống càng lúc càng dày càng lúc càng to đổ xuống. Cô vẫn ngồi lặng thinh dưới gốc cây La Thảo nhìn những bông hoa tan tác bởi những hạt mưa nặng trĩu, nước chảy xuống mặt cô ,cô vẫn không lay động không phản ứng dù một chút. Mí mắt cô bắt đầu trĩu nặng buông xuống, cô nhắm chặt mắt lại đầu vẫn tựa vào thân La Thảo thiếp đi.
[ Túc chủ, túc chủ?]
Tan Tình: " Miêu Miêu, ngươi quay vòng vòng vậy làm gì? "
- Nhiệm vụ lần này là gì?
[ Nhiệm vụ chủ tuyến: Giúp nữ phụ Tan Tình thoát khỏi bi cảnh, đưa cô trở lại với ánh hào quang của nữ chính. ]
[ Nhiệm vụ phụ:" Hiện đang ẩn."]
- Nữ Phụ sao lại có ánh hào quang của nữ chính?
[ Tiểu thuyết "Tổng Tài Yêu Sai" này đã bị hệ thống ED ảnh hưởng, khiến nhân vật bị xáo trộn. Ác nữ lập tức hớt tay trên thành nữ chính, còn nữ chính lại bị đẩy thành nữ phụ bi thảm, nam chính trực tiếp trở thành tra nam bạc tình, bạc nghĩa...]
Cô không nói gì chỉ nhìn xa xăm nghĩ ngợi : Rốt cuộc hệ thống ED này có sức mạnh hắc ám nguy hiểm đến mức nào? Khiến cô phải xuyên qua hàng ngàn tiểu thuyết, thế giới để thu thập các loại hệ thống quái đản từ hệ thống ED này.
Mà lúc này từ cửa sổ nhìn xuống Bạc Tâm lại có chút chết lặng. Cô cầm bông hoa La Thảo nâng niu nở nụ cười. Ánh mắt hắn thêm tầng sâu thẳm nhìn cô. Lòng bỗng có cảm giác chua xót, quặn thắt. Ả chạy lại ôm eo hắn nũng nịu nói:" Anh, em muốn...". Chưa kịp nói hết câu hắn lên tiếng ngắt ngang :" Ngoan, lên giường ngủ đi.". Ả nháy mắt hiện lên tia giận dữ rồi lại phục hồi dáng vẻ nhu mì. Ả nhún chân lên hôn môi hắn, "vâng" một tiếng nhẹ. Miệng thì cười nhưng trong lòng ả rất giận. Rõ ràng hắn yêu chiều ả hết mực nhưng lại đều không chịu thân mật với ả. Cả hai mới chỉ dừng lại ở mức hôn, còn đâu thì chẳng có gì.
Ả không cam tâm, như vậy thì làm sao trở thành thiếu phu nhân Bạc Gia được. Vậy chẳng phải mọi công sức đều đổ sông đổ biển hết sao? Chết tiệt!