Cùng lúc này bên dưới phòng khách Nhan gia cũng không an tĩnh.
- Sao có thể để một mình Dạ Tịch trong phòng như thế? Nhan gia chủ, anh đang nghĩ gì hả? - Người lên tiếng bất mãn đầu tiên là Nhị đương gia của Nhan gia.
- Đúng thế, lão gia đã…sao có thể để nó ích kỉ như vậy?
Tam phu nhân cũng không yên tĩnh được mà lên tiếng.
Nhiều năm như thế thái độ của nguyên chủ với Nhan gia vẫn luôn là lạnh lùng như người xa lạ, có về cũng không bao giờ chịu ngủ lại, ngày thường không nói làm gì, đến ngày Tết trải qua giao thừa tại Nhan gia xong cô cũng không chịu ở lại.
Người Nhan gia không nói ra cũng không có nghĩa là không bất mãn.
Họ thương xót đứa trẻ này đáng thương cũng đã châm chước, bỏ qua cho cô không ít lần nhưng cô lại không hiểu, ngược lại coi như chuyện đương nhiên, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tùy tâm tùy tính.
Việc hôm nay chỉ như giọt nước tràn li, người nóng nảy như Nhị đương gia đã không nhìn nổi sự bao che của Nhan gia chủ nữa mà lên tiếng trước.
Bình thường đã tùy hứng, đến lúc quan trọng cũng vẫn tùy hứng.
Mà đáng hận hơn là Nhan gia chủ vậy mà hùa theo cô không những không trách mắng mà còn bức ép bọn họ phải theo.
Giờ thì hay rồi, đến nhìn mặt Nhan lão gia lần cuối bọn họ cũng không có quyền nữa rồi.
Mọi người bất mãn cũng không sai, Nhan gia chủ quả thực không có lời nào để nói.
Có trời mới biết lúc đó tại sao trong đầu ông ta lại có một giọng nói thôi thúc bản thân nghe theo cô, tin tưởng cô.
Mà ông ta thực sự làm như thế.
Không chỉ làm mà đến giờ cũng không hối hận.
- Mọi người trước hết bình tĩnh đã, tôi tin Tiểu Tịch sẽ không làm càn đến thế.
Chỉ có thể trước tiên trấn an mọi người.
- Anh nói chúng tôi phải bình tĩnh thế nào? Bao nhiêu năm nay không phải chúng tôi đều yên lặng chịu đựng sao? Chúng tôi bình tĩnh đến sắp thành thằng hề rồi!
- Nhị đương gia, đây là lời trưởng bối như anh nên nói sao? - Nhan gia chủ uy nghiêm nhìn Nhị đương gia.
Biết bản thân lỡ lời, Nhị đương gia không nói thêm lời nào, chỉ “hừ” lạnh một tiếng.
Không khí trong phòng rơi vào trầm lặng, nhưng âm thầm sóng ngầm mãnh liệt.
Uy thế của người làm gia chủ đang mất dần vậy nhưng Nhan gia chủ vẫn luôn không để ý mà đứng về phía Dạ Tịch.
Nhan phu nhân nhìn thấy Nhan gia chủ như thế thì chỉ cúi đầu vò chiếc khăn tay thêu hoa trong tay.
Ông ấy…
Đương lúc không khí áp bách thì tiếng chân gấp gáp từ trên lầu truyền xuống thu hút ánh nhìn của mọi người.
Một người hầu không biết lên tầng từ lúc nào hiện tại đang ôm một tấm ga trải giường đi xuống.
Đây là tấm ga trong phòng ông ngoại Nhan, cả Nhan gia chỉ có Nhan lão gia mới dùng màu ga này, người Nhan gia đều rõ ràng.
Điểm khiến họ kinh hãi hơn nữa là trên tấm ga đó và cái chăn người hầu tiếp theo đi xuống mang theo đều dính máu.
Nhị đương gia không kìm chế được đứng phắt dậy hai bước thành một cấp tốc lên tầng.
Đã có Nhị đương gia mở đầu, mấy người cũng theo sau đi lên.
Nhan gia chủ miễn cưỡng coi như bình tĩnh gọi người hầu vừa mang chăn xuống hỏi chuyện.
- Xảy ra chuyện gì?
- Thưa gia chủ…Lão gia…Lão gia…khỏe lại rồi…- Người hầu này đã làm việc lâu năm ở Nhan gia, kìm chế không được giọng nói run rẩy.
- Bà nói cái gì? Lão gia làm sao? - Nhan phu nhân kích động không kìm được bắt lấy tay người nọ run giọng hỏi lại.
- Lão gia khỏe lại rồi! Thực sự khỏe lại rồi.
- Khỏe rồi? Thực sự khỏe rồi? - Nhan phu nhân bàng hoàng trượt xuống ghế, nước mắt vô thức trào ra.
Mấy người còn lại cũng nghe rõ ràng, mọi người đều một vẻ không thể tin nhìn nhau.
Khi bọn họ đi ra rõ ràng Nhan lão gia đã sắp không xong sao giờ lại khỏe lại được?
Bệnh tim của ông không phải ngày một ngày hai, chuyển biến xấu cũng gần nửa năm nay, người Nhan gia sớm đã chuẩn bị tâm lí, hiện tại nói khỏe liền khỏe rồi?
Nếu không phải mấy năm nay bọn họ vẫn luôn theo sát chăm sóc Nhan lão gia có khi còn nghĩ bệnh của ông là giả nữa kìa.
Nửa tiếng kia Dạ Tịch đã làm gì?
Câu trả lời chắc chắn hiện tại bọn họ không có cách nào nhận được vì cô đã được người hầu đỡ về phòng riêng bên cạnh rồi.
Nói đến chuyện này bà ta cũng không thể tin vào mắt mình.
Khi bà ta nghe thấy tiếng chuông gọi từ phòng Nhan lão gia còn tưởng bản thân phải lên dọn dẹp phòng chuẩn bị trước hậu sự lão gia không nghĩ tới lên đến nơi lại nhận kinh hỉ.
Căn phòng như vừa bị một cơn lốc cuốn qua, đồ đạc tứ tung lộn xộn, đồ thủy tinh cùng gốm sứ trong phòng đã biến mất không thấy tăm hơi, cả phòng chỉ có chiếc giường Nhan lão gia nằm là còn nguyên vẹn.
Mà giữa đống bề bộn Dạ Tịch không giữ nổi hình tượng xụi lơ tựa vào một góc tường, trên quần áo cô đầy những vết máu không biết là của ai.
Bà nhất thời bị dọa sợ, phải mất một lúc mới dám tiến lên.
Điều khiến bà kinh ngạc là Nhan lão gia vốn khí tàn lực kiệt hiện tại sắc mặt hồng hào, hơi thở cũng bình ổn khác thường.
Chỉ có máu vẩy trên chăn cùng ga trải giường là chói mắt dị thường.
Bà không biết máu này ở đâu, cũng không dám hỏi cái gì chỉ có thể gọi thêm người lên dọn dẹp và đưa Dạ Tịch sắc mặt trắng bệch như tờ giấy đi nghỉ ngơi.
[ Kí chủ, cô đã làm gì rồi?] Che chắn vừa mất hiệu lực Kim Quang đã cuống cuồng online.
Kiểm tra thông số của Nhan lão gia khiến nó khiếp sợ không nói nên lời.
Sinh mệnh của ông ta đã chạm đáy hiện tại bằng một cách nghịch thiên nào đó đã lên được nửa cây cũng tức là sinh mệnh của ông ta đã được kéo dài.
Cho nên trong lúc nó không nhìn thấy cô đã thao tác gì rồi? Cô thực sự đi cứu người à? Không phải lúc trước nói muốn giết người sao? Chuyện này là thế nào?
- Không làm gì cả.
- Dạ Tịch ngâm mình trong nước ấm, bàn tay trái vô thức miết cổ tay phải.
Nơi đó một mảnh lạnh buốt tê dại.
[ Cô biết Nhan lão gia thực ra chỉ là một NPC thôi tại sao phải cứu ông ta.] Hệ thống cân nhắc một lúc cuối cùng vẫn nói.
Nó không biết cô dùng cách gì nhưng chắc chắn không đơn giản bởi sinh mệnh của cô sau ba mươi phút vừa rồi đã bị đốt đi không ít.
Máy chủ của nó không có dấu hiệu bị hack, thông số kia không phải số liệu bị buff lên.
- Một NPC à? - Dạ Tịch chợt cười nhạt.
Kim Quang nhìn nụ cười kia nhất thời lạnh gáy liền im lặng không nói thêm lời nào.
Sao nó cảm thấy kí chủ dường như đã biết cái gì rồi?
Hẳn là không đi.
Nó cẩn thận như thế mà!
Nó không làm ồn cô cũng không chủ động gợi chuyện, cả căn phòng chỉ còn tiếng nước nhỏ lách tách.
Dạ Tịch khép hai mắt dựa vào thành bồn, cả người từ từ chìm xuống.
Cảnh này có điểm quen quen.
Cô lại đi thể nghiệm ngạt nước à?
Nhìn thấy một lần rồi nên thấy cô một lúc vẫn chưa lên hệ thống cũng không cuống quýt lắm dù sao sinh mệnh lực của cô vẫn dừng chân không giảm.
Đúng như hệ thống nghĩ, cô rất nhanh đã trở ra, Kim Quang chủ động ngắt màn hình một lúc sau kết nối lại thì cô đã ngủ rồi.
Dạ Tịch tỉnh lại đã là chiều muộn ngày hôm sau.
Cô chậm chạp nằm trên giường một lúc mới từ từ ngồi dậy, tóc đen rũ xuống ánh lên trong nắng chiều tà chiếu xiên khiến cô như phát sáng.
Đầu tiên cô ghé qua phòng ông ngoại Nhan nhìn qua một chút, ông ấy vẫn chưa tỉnh lại từ hôm qua đến giờ nhưng khí sắc đã rất tốt, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Người Nhan gia đêm qua đã gấp gáp gọi bác sĩ tư đến nhìn xem, câu trả lời thật khiến bọn họ khiếp sợ.
Nhan lão gia không phải hồi quang phản chiếu mà thực sự đã tốt lên, bệnh tình cũng ổn định hơn nhiều chỉ là vừa trải qua kích thích quá lớn nên nhất thời chưa thể tỉnh lại.
Khi cô xuống phòng khách người Nhan gia đều đã tập trung đông đủ ở đây.
Đều là những trưởng bối cô nhìn thấy tối qua.
Nhan phu nhân thấy cô trước tiên, bà liền thân mật vẫy tay để cô ngồi cạnh.
Mọi người mỗi người một câu hỏi thăm cô và dò hỏi chuyện tối qua, Dạ Tịch đều khéo léo trả lời vấn đề của từng người không một chút khó chịu nhưng điểm bọn họ muốn biết cũng không có câu trả lời xác đáng.
Thấy cô không muốn nói cũng không ai gặng hỏi cái gì nói thêm một lúc thì cũng sắp đến thời gian ăn tối.
Chờ cơm nước xong thì mọi người Nhan gia cũng từ biệt, ai về phòng người nấy không tiếp tục dò hỏi cô chỉ có Nhan gia chủ ngồi sẵn trên sofa phòng khách an tĩnh uống trà.
Xem ra là đang đợi cô.
Dạ Tịch trấn định ngồi đối diện Nhan gia chủ, người giúp việc cũng nhanh chóng mang cho cô một ly sữa nóng đã chuẩn bị từ trước.
Dạ Tịch nhìn thoáng qua ly sữa, cũng không uống.
- Lần này cảm ơn cháu.
- Cảm thấy không khí có điểm ngột ngạt, Nhan gia chủ lên tiếng trước.
- Không cần cảm ơn, đó là ông ngoại tôi.
- Cái đó...Mẹ cháu...
- Bà ấy rất tốt.
- Ừ, vậy thì tốt.
Chuyện Đường gia bên kia...
Nhìn Nhan gia chủ muốn nói lại thôi xem ra chuyện phong hoa của Đường gia chủ ông ấy cũng biết rõ rồi.
Chuyện nữ chính là người của CEO EG sau đó là EG kí kết với Đường gia quá trùng hợp mà trên đời này chẳng có nhiều trùng hợp đến thế.
Nhan gia không hỏi đến không có nghĩa là không minh bạch.
Chuyện Đường gia bị EG gây khó dễ lại chẳng cố ý che đậy, chỉ cần dụng tâm điều tra sẽ rõ ràng thôi.
- Vẫn tốt.
- Dạ Tịch một bộ không sao cả nhún vai.
- Tiểu Tịch...
Khí thế trên người cô gái trước mặt thay đổi quá nhiều, sự tự tin trên người cô cũng khiến một người kinh qua sóng gió thương trường như ông ta tin tưởng.
Cô như vương giả trên cao, nắm rõ hết thảy, điều khiển hết thảy, khiến người ta vô thức tin phục cô.
- Nếu không được hãy nói với chú.
- Mấy lời khuyên nhủ đảo một vòng lại biến thành một lời như thế.
- Được.
Cô thoải mái gật đầu.
Hiệp định đạt thành.
[ Kí chủ, sao cô không để Nhan gia chủ giải quyết Đường gia?]
Hệ thống dằn lòng mãi mới hỏi người đang nằm dài trên giường.
- Chuyện của mình tự mình làm mới đáng tin.
Huống hồ Nhan gia không đấu lại vầng sáng nhân vật chính.
[ Vậy sao cô lại đồng ý để ông ta làm đường lui cho mình mà không phải Cố gia? Cố gia không tốt hơn sao?]
Kim Quang thật không hiểu, rõ ràng cô có khả năng khiến Cố Dịch Lãng giúp cô nhưng cô lại không làm, từ đầu đến cuối chỉ hướng đến khoản tiền xây cao ốc kia.
Cố gia thế lực rất lớn, dù là nam chính cũng có thể bị hắn đè đầu cơ mà.
Thông qua Cố Dịch Lãng không phải con đường ngắn nhất sao?
- Ta không thích Cố Dịch Lãng.
[ Chỉ vì thế?]
Cô lợi dụng người ta còn cần thuận mắt nữa à? Cô cho là ra chợ chọn cải trắng sao?
- Ta cần người cho đường lui chắc? Ta có thể giết trở ra! - Dạ Tịch trở tay liền tắt đèn, cả phòng liền lâm vào tối tăm.