Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 56



A Ngư cầm một cái lược ngọc bản to, nhẹ nhàng chải lông mèo, con mèo đen lười biếng nằm sấp trên người nàng, thoải mái kêu meo meo.

Tâm trạng A Ngư cũng rất tốt, không uổng công nàng véo mũi giả bộ không biết Chu Chiêu Đệ đang hưởng phúc, nữ nhân này quả nhiên không làm nàng thất vọng, rất sáng tạo, quả thật khiến cho người ta phải vỗ bàn khen ngợi.

Quả nhiên không thể xem thường bất cứ một người nào, nếu không sẽ ngã rất thảm. Ví dụ như Tiêu Nhã Quân và Bát hoàng tử, bọn họ nào có nghiêm túc để Chu Chiêu Đệ vào mắt.

Nhưng chính nữ nhân này thừa dịp Bát hoàng tử, không đúng, hiện tại phải gọi là Cung Vương. Cuối năm trước hoàng đế phong chư vương, Bát hoàng tử được phong làm Cung Mẫn Quận Vương, năm ngoái lại lập công lớn là bắn chết hổ đói suýt chút nữa làm hoàng đế bị thương, vượt qua ba huynh đệ phía trước, thăng cấp thành Cung Thân Vương.

Nhân lúc Cung Vương ra khỏi kinh làm việc, nửa đêm lúc Tiêu Nhã Quân bị đau bụng, Chu Chiêu Đệ đã bất chấp uống một chén canh trợ sản. Nữ nhân mà đã tàn nhẫn, không chỉ có thể tàn nhẫn đối với người khác mà còn có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình. Nàng ta sinh hạ một bé trai sớm hơn Tiêu Nhã Quân một canh giờ, sau đó noi theo mẫu thân của bọn họ, tráo đổi với đứa con trai mà Tiêu Nhã Quân phải chịu trăm cay ngàn đắng mới sinh ra được.

Dẫn sói vào nhà cuối cùng tự chịu báo ứng!

Trên đời làm gì có sự đồng cảm, chỉ khi kim đâm vào người mình thì mới biết đau đớn là như thế nào.

Nàng rất chờ mong, chờ mong ngày Tiêu Nhã Quân biết được chân tướng. Nói không chừng đến lúc đó Tiêu Nhã Quân có thể cảm nhận được nỗi căm hận của Tĩnh Hải Hầu và Du thị đối với phu thê Chu thị.


ads

Đến lúc đó, nàng nhất định phải chính miệng hỏi Tiêu Nhã Quân một câu, lúc nàng ấy tận hiếu với phu thê Chu thị, đã từng nghĩ rằng chuyện này sẽ gây nên tổn thương đối với phu thê Tĩnh Hải Hầu hay chưa.

Phu thê Tĩnh Hải Hầu nuôi lớn nàng ấy trong sự đầy đủ, xoay người một cái, nàng ấy lại đi hiếu kính kẻ thù của bọn họ, nói trắng ra thì có khác gì nuôi một đứa con gái hiếu thảo cho kẻ thù đâu chứ.

Nàng ấy xem trọng ơn sinh thành như vậy, lại đặt ơn dưỡng dục ở nơi nào?

Khi Triệu Tông bước vào vườn, đập vào mắt chính là một bức tranh mỹ nhân đang vuốt ve mèo con, ánh xuân vàng rực rỡ chiếu xuống, mạ lên một tầng kim quang ấm áp cho cả người và mèo.

Nhìn thấy Triệu Tông từ xa, A Ngư đứng dậy khỏi chiếc bập bênh được phủ áo lông chồn, đợi hắn đến gần, bèn cúi đầu hành lễ.

Lại nói tiếp, Chu Chiêu Đệ có thể thuận lợi treo đầu dê bán thịt chó như vậy, công lao của Triệu Tông không thể không có. Nàng giỏi kiểm soát mèo, nhưng lại không dễ kiểm soát người.

Triệu Tông không tranh công, nàng cũng làm như không biết, chỉ lặng lẽ truyền cho hắn không ít bí mật nhỏ của hoàng đế và các chư vương làm hồi báo, yêu tinh như các nàng không thích nợ tình nghĩa của người khác.

"Phong Nhạc không cần đa lễ."

Triệu Tông cười ấm áp, phất tay.

A Ngư cười đứng dậy, nhìn Triệu Tông, từ khi hắn không còn phụ trách ngự điền, bọn họ rất ít khi gặp mặt. Chẳng qua A Ngư vẫn luôn chú ý đến tình huống của hắn, dù sao đây chính là Định Hải Thần Châm để áp chế Cung Vương. Hắn tốt, Cung Vương cũng đừng mong ăn được trái ngọt.

Chỉ là tình thế bây giờ của Triệu Tông tựa hồ không tốt lắm, từ xưa minh quân biến thành hôn Quân Nhiều không kể xiết, đặc biệt là những hoàng đế có thời gian tại vị rất dài, khi còn trẻ hăng hái cố gắng, thống trị quốc gia gọn gàng ngăn nắp. Nhưng đến độ tuổi xế chiều, tinh lực không đủ, lực phán đoán giảm xuống, dần dần trở nên ngu ngốc.

Đương kim hoàng đế cũng không tránh khỏi cái vòng lẩn quẩn này, phụ tử nghi kỵ, chư vương đoạt đích, triều cương hỗn loạn.

Triệu Tông lại không hề bị triều cục ảnh hưởng, vẫn vui mừng tự nhiên, khóe miệng ba phần cười, trong tay còn mang theo một hộp thức ăn: "Nghe nói ngươi thích rượu hoa lê trắng, thứ này mới được tiến cống, cô nếm thử thấy không tệ."

Nói xong, Triệu Tông đặt hộp thức ăn lên bàn nhỏ bên cạnh ghế bập bênh, vươn tay đẩy điểm tâm trái cây cá khô sang một bên, thay vào đó là bầu rượu, chén rượu và mấy đồ nhắm mình mang theo.

A Ngư nhìn hắn.

Triệu Tông mỉm cười: "Ngươi ngồi đi."

A Ngư bèn ngồi trở lại xích đu, thân thể nhẹ nhàng lắc lư theo xích đu.

Triệu Tông cười càng sâu, đưa một chén rượu cho A Ngư.

A Ngư nhận lấy.

Triệu Tông bưng chén rượu của mình lên, ngồi ở trên ghế gỗ, hai mắt chăm chú nhìn A Ngư, hắn giơ chén rượu lên:

"Tính ra cô và A Du đã quen biết gần ba năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên uống rượu cùng nhau."

Lông mày A Ngư khẽ nhướng lên, A Du? Bọn họ thân thiết như vậy từ khi nào, nhưng đối mặt với sự khác thường của Triệu Tông, A Ngư cũng nâng chén rượu chạm chén với hắn: "Đây là vinh hạnh của thần nữ."

"Là vinh hạnh của cô."

Triệu Tông nhếch môi cười khẽ, uống cạn chén rượu.

A Ngư cũng uống một hơi cạn sạch, chợt nghe thấy Triệu Tông cười hỏi: "A Du không sợ cô hạ thuốc ở trong rượu sao?"

Mũi của nàng đã khiến nàng không còn sợ hãi, A Ngư cười nói: "Thái tử có lý do gì để hại ta chứ."

"Có rất nhiều lý do, có lẽ cô bỏ vào trong rượu chút… xuân dược chẳng hạn."

Triệu Tông có ý ám chỉ nhìn chằm chằm A Ngư.

A Ngư: "..."

Nàng bị trêu chọc à?

Triệu Tông cười nhẹ ra tiếng, nhìn A Ngư chăm chú, hai mắt sáng rực lên: "A Du có biết, năm trước cô đã từng nói với phụ hoàng muốn cưới ngươi."

"..."

Chuyện này thì thật sự là không biết.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.