Từ Manh không hề bận tâm ánh mắt những nam sinh trong lớp đau lòng “mỹ nhân ngủ say”, mạnh mẽ đặt tay trên cánh tay Hạ Thu lắc lắc, cười hề hề thần bí.
“Này! Hạ Thu cậu tỉnh đi, mình đang nói chuyện với cậu mà!”
Hạ Thu tỉnh dậy, mắt hạnh trên khuôn mặt trắng nõn hơi nâng mang theo nhập nhèm và mờ mịt mới vừa tỉnh ngủ, che miệng ngáp một cái, cô tự nhiên giãn ra cái eo lười.
Âm thanh các nam sinh trong lớp nuốt nước miếng đồng thời vang lên, Từ Manh đỏ mặt duỗi tay kéo đồng phục Hạ Thu xuống.
Hạ Thu lúc này mới buồn cười phát hiện, hiện tại cô mặc đồng phục thể dục to rộng màu trắng, vốn dĩ dáng người không hề lộ ra, chính là một cái eo lười như vậy, đồng phục kéo lên liền lộ một đoạn vòng eo trắng nõn.
Ở cái giai đoạn hormone tràn đầy này, cũng đủ để cho nhóm tiểu giống đực miên man bất định, có một nam sinh đầu tròn não tròn đeo mắt kính, thế nhưng trực tiếp chảy máu mũi!
“Ghê tởm!” Từ Manh dậm chân, chợt nhìn về phía Hạ Thu thần thái tự nhiên, vốn đang muốn ỷ vào Hạ Thu cười nhạo mấy nam sinh đó, nhưng nhìn về phía Hạ Thu, không khỏi có chút nghi hoặc, vốn là ghét bỏ nhất mấy nam sinh đó heo ca bộ dáng Hạ Thu, thế nhưng Hạ Thu thần sắc tự nhiên, một chút phản ứng tức giận cũng không có.
Không chờ Từ Manh suy nghĩ cẩn thận, Hạ Thu vô thức xoay bút, dẫn đầu mở miệng, “Manh Manh, ngày mai cậu đi với các cô ấy đi, mình hẹn Tề Kỳ, chúng mình muốn đi mua sách!”
Bên môi mang theo tươi cười nhàn nhạt, Hạ Thu một tay đặt lên bàn chống cằm, ánh mắt có chút xa xưa.
Đúng vậy, nguyên chủ hẹn Tề Kỳ, đáng lẽ vốn là để khiến mọi người trong nhà yên tâm tối thứ bảy đi xem Bạch Lãng diễn xong cô sẽ về nhà.
Nhưng mà hiện tại…… Hạ Thu quyết định từ diễn thành thật, dù sao nội dung hẹn hò cũng là cô quyết định không phải sao?
Từ Manh kinh ngạc nhìn Hạ Thu mỉm cười, dường như cảm giác được thứ gì đó trên người Hạ Thu lặng yên thay đổi, điều này làm cho cô ta tươi cười bất an, Từ Manh lại dán sát bên người Hạ Thu.
“Thu Thu, chẳng lẽ cậu thật sự muốn gặm cỏ gần hang sao? Đó là điều ngại người chọc nhất……” Cô ta thật cẩn thận thử thăm dò, ánh mắt nhìn một bên Hạ Thu.
“Đúng không?” Hạ Thu mỉm cười nhìn cô ta.
Cô vốn dĩ đẹp khiến Từ Manh ghen ghét, mà hiện tại ánh mắt kia hơi kén chọn, khiến cho Từ Manh mơ hồ cảm nhận được cô giống như nhìn thấu chuyện gì, che dấu nên cũng có chút nói lắp.
“Ừ…… Đúng vậy! Không phải lúc trước cậu nói, cậu quên mất rồi sao?”
Hạ Thu lúc này mới “nha” một tiếng, nghiêm túc nghĩ, “Là như thế này sao? Nếu vậy, mình thu hồi những lời đó.”
Nói ra rồi còn có thể thu hồi sao?
Từ Manh lập tức muốn nói lại thôi, có thể Hạ Thu không có tâm tình nói gì đó với cô ta.
“Được rồi, đã quyết định vậy rồi, Manh Manh bụng mình đau, cậu giúp mình xin lão sư, mình đi xuống phòng y tế.” Hạ Thu nhẹ nhàng tùy ý nói, đứng dậy kéo ghế dựa liền đi hướng ra ngoài, trong lúc đó người từ bên cạnh chăm chú trộm nhìn và thấp giọng nghị luận, tất cả không phải nội dung gì quá tốt.
Từ Manh cắn môi, hình như là không cam lòng, theo Hạ Thu nhanh chân ra phòng học, rồi lại chuyển đi hướng khác.
Hưởng thụ ánh nắng buổi sáng, Hạ Thu thong thả đi trên sân thể dục, nhớ lại cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này.
Nam chủ Bạch Lãng là nam thần nổi tiếng nhất ở trường cao trung trọng điểm này, thể thao tốt, gia cảnh tốt, thậm chí cùng mấy bằng hữu chung chí hướng, vào lúc này thành lập ban nhạc.
Mà nam phụ Tề Kỳ còn lại là trúc mã lớn lên cùng Hạ Thu, cũng là học bá xuất sắc nổi danh cao trung Phổ Lãng!
Bọn họ một người là nam chủ, một người là nam phụ, mà thân thể hiện giờ Hạ Thu xuyên qua, nguyên chủ là nữ phụ pháo hôi trung cấp quan trọng của cuốn tiểu thuyết.
Còn một nhân vật trọng yếu khác, là Mary Sue văn trong “Thảo căn nữ chủ” Hàn Chân Chân.
Hàn Chân Chân cùng lớp với Bạch Lãng và Tề Kỳ, gia cảnh không tốt, ở trường không hề có cảm giác tồn tại nào.
Nhưng thẳng đến một ngày nọ, cô cùng Bạch Lãng một lần tình cờ hợp tác, dưới kỹ thuật trang điểm thâm cao tiên tiến, lộ ra dung mạo tiểu bạch hoa thanh lệ động lòng người kia, cũng hiện ra dáng người mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt, thành công tác động tâm Bạch Lãng.
Nhưng sau khi hợp tác, không đợi Bạch Lãng hỏi thân phận Hàn Chân Chân, đối phương giống như cô bé lọ lem thần kỳ biến mất.
Mà làm chủ tuyến, Hàn Chân Chân trong vườn trường tính cách kiên trì ngay thẳng giống như cỏ dại, ở trong vườn trường nhiều lần khiến Bạch Lãng nghẹn lời, thành công khiến cho Bạch Lãng chú ý. Thân là một nam thần thế hệ vườn trường, Bạch Lãng đối với thủ đoạn như vậy dĩ nhiên thấy nhiều, nhưng vừa vặn lúc này thân là “Hoa hậu giảng đường thanh lãnh” Hạ Thu thế nhưng cao điệu thổ lộ hắn, tuyên bố hắn chính là nam nhân của cô.
Hạ gia và Bạch gia tự nhiên có khuynh hướng liên hôn, chính là Bạch Lãng lại vô cùng chán ghét loại “liên hôn” không có cảm tình này, vì thế để thị uy với Hạ Thu, lại dùng để đấu tranh với người nhà.
Bởi vì Hàn Chân Chân không thích hắn, tính tình tương đối kiên cường, cho nên Bạch Lãng trực tiếp tìm cô tới làm tấm gỗ cho mình, không nghĩ tới ở chung thời gian dài, lại không cẩn thận từ diễn thành thật……
Hai người tâm đầu ý hợp, hoàn thành lịch trình chim sẻ biến phượng hoàng, tiến tới cùng nhau.
Trong đó, Hạ Thu không ngừng hắc hóa tay xé nữ chủ không thể không có công.
Thậm chí đến sau này, cha mẹ Hạ gia đánh bậy đánh bạ phát hiện Hàn Chân Chân hoá ra là trưởng nữ Hạ gia bị bắt cóc khi còn bé, Hạ Thu ban đầu chịu sủng ái cứ như vậy từng bước một bị vắng vẻ, mất đi Tề Kỳ, mất đi người nhà, cuối cùng lưu lạc đến nước ngoài, vô tung tích.
……
Có lẽ chính là bởi vì tác giả tiểu thuyết này đối với nam nữ chủ quá mẹ đẻ, ngoài để nữ chủ chịu khổ giai đoạn trước một chút, lúc sau không hề ngược nữ chủ, chỉ có đa dạng đi ngược nam nữ phụ.
Dù cho Hạ Thu là nữ phụ độc ác không tạo niềm vui, nhưng mà thân là nam phụ pháo hôi Tề Kỳ lại mười phần chọc trúng tâm các độc giả, bởi vậy khi nhìn đến Tề Kỳ chắp tay để lại cơ hội cử đi học cho Hàn Chân Chân, một mình lao ra Đại Tây Bắc, vì cứu một cái cô gái trên đường mà chết trong tai nạn xe cộ.
Các độc giả oán khí nháy mắt bộc lộ phẫn nộ, vì hóa giải cổ oán khí này, Hạ Thu mới vừa thức tỉnh dị năng, dưới tình huống trong tổ chức không có người, bị bắt ép chấp hành cái nhiệm vụ đầu tiên này.
Ký ức nháy mắt sông cuộn biển gầm dũng mãnh tràn vào, đè đè ấn đường, Hạ Thu lúc này mới bất đắc dĩ nhận ra, cô giống như vui vẻ quá sớm.
Cô xuyên tới thời điểm trong sách dường như có sai sót, không phải đã quyết định xuyên vào thời điểm Hạ Thu mới vừa biết Bạch Lãng sao? Tại sao chỉnh hợp ký ức, lúc này cốt truyện đã tiến triển đến Bạch Lãng sắp tổ chức buổi biểu diễn rồi?
Cốt truyện tiểu thuyết được sao chép trực tiếp ở trong đầu cô, cho nên cô nhớ rất rõ ràng, buổi biểu diễn này đúng là cảm tình Bạch Lãng và Hàn Chân Chân phát triển mạnh.
Vốn dĩ Hạ Thu cố ý làm Hàn Chân Chân xấu mặt, làm cô ý thức được bản thân chênh lệch với Bạch Lãng, cho nên đổi tư cách khách quý đặc biệt kia thành Hàn Chân Chân, rồi sau đó đáng lẽ cô cùng Bạch Lãng hai người nhảy, liền biến thành Hàn Chân Chân và Bạch Lãng.
Khi Hàn Chân Chân nắm chặt tờ giấy không biết phải làm sao, sau đó bị tia sáng đèn sân khấu bao phủ, Bạch Lãng lại không màng mặt mũi Hạ Thu ở đó quăng đổ cái ly, chủ động chạy qua cứu Hàn Chân Chân.
Mà bởi vậy sau đó, địa vị Hạ Thu nguyên bản là nữ thần thanh lãnh vườn trường bắt đầu một đường trượt xuống, thậm chí chuyện lúc trước ở đại hội thể thao trước mặt mọi người, dùng loa thổ lộ Bạch Lãng, cũng bị người lôi ra cười nhạo.
Đối chiếu cốt truyện, Hạ Thu xác định mình đã đến vào ngày thứ năm, cách ngày Bạch Lãng tổ chức buổi biểu diễn còn hai ngày.
Bởi vì xuyên sách qua tới thời điểm không tốt lắm, cho nên thời gian trước mắt của Hạ Thu phá lệ gấp gáp, chẳng những phải nghĩ làm sao tiêu trừ một chút ảnh hưởng nguyên chủ lưu lại ở trong vườn trường, còn phải nghĩ một lần nữa giảm ngăn cách với Tề Kỳ.
Dù sao, đối với Hàn Chân Chân và Bạch Lãng mà nói, tác giả là mẹ đẻ, nhưng đối với cô Hạ Thu mà nói, tác giả chính là mẹ kế thật đánh thật!