"Đến đây,được rồi,cảm ơn em.Mai gặp lại."Như Băng mỉm cười nói với cô."Vâng!Mai gặp lại."Minh Hân cũng tạm biệt nàng rồi sải bước về nhà.Vừa đi,cô vừa nghĩ ngợi điều gì đó có vẻ sâu xa.Dường như cuộc thoại vừa rồi không chỉ giúp cả hai hiểu nhau mà nó còn gợi lại cho cô phần kí ức mà đáng lẽ đã bị chôn vùi ở tầng sau nhất trong trí nhớ của cô.
"Kí chủ đại nhân,người đây là đang buồn sao?"Tiểu Miêu xuất hiện,ngồi lên vai cô và nghiêng cái đầu nhỏ bé ấy sang một bên trong thực sự đáng yêu.
"Uhm!Tiểu Miêu này?Nếu ta tiến hành thanh tẩy,liệu nó sẽ xóa luôn ký ức của ta chứ?"Cô thực mong nó sẽ diễn ra vì kí ức đó chả khác gì một con virus cả.Nó liên tục ám ảnh và như cắm sâu vào tâm trí cô những thứ kinh khủng ấy.
"Kí chủ,điều đó là không thể.Quyền hạn của chúng ta không cho phép chúng ta làm điều đó.Kí chủ đừng buồn!"Tiểu Miêu cố an ủi cô.
"Không thể sao..Thôi được rồi,về thôi."CÔ hít một hơi vào để lấy lại tinh thần rồi tiếp tục đi về nhà
VỀ NHÀ
Cô ngay lập tức nghe được tiếng ồn ào kinh khủng phát ra từ phòng khách,có vẻ là đang cổ vũ.Cô tiến vào và thấy ba cùng anh trai cô đang cổ vũ(hay nói đúng hơn là la hét) còn mẹ cô thì như một tù nhân đang bị tra khảo bằng cực hình âm thanh vậy.
"Sút,sút đi,đấy phải như thế!"Ba cô la lên.
"Này,thủ môn có biết chơi không vậy?Đùa nhau à?"Anh cô hét lại
"HAI NGƯỜI CÓ THÔI NGAY ĐI KHÔNG?CÒN RA THỂ THỐNG GÌ?"Mẹ cô gầm lên.Vâng!Nóc nhà đã lên tiếng thì đố ai dám hó hé nữa lời.Anh trai và ba của cô liền im bặt.
Cô đứng xem một màn nãy giờ mới lên tiếng:"Con về rồi đây?"
"A!Con yêu!Về rồi à!Sao hôm nay về trễ thế?Con ăn gì chưa?"Thấy cục vàng đã về nên mẹ cô thay đổi sắc thái ngay.
"Lớn rồi mà còn nhõng nhẽo,nhìn nổi hết cả da gà."Anh cô nói,khinh ra mặt.
"Hôm nay sao về trễ thế,con có câu lạc bộ à?"Ba cô thắc mắc hỏi
"Vâng chuyện là.."đang định nói thì bỗng Linh Xuân Hà chạy xuống lầu và hét lớn:"CÔ chú ơi,Hân Hân được tuyển vào đội tuyển toán của trường rồi."
*Giải thích một chút:Ba mẹ của Minh Hân và Xuân Hà là bạn của nhau.Vì đang đi công tác(hay là vì hào quang nhân vật chính cũng được)mà gửi Xuân Hà ở nhờ nhà của Minh Hân.Thành ra nam và nữ chính được ở gần nhau để phát triển tình cảm.Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy,mọi người hiểu mà*^____^*.
HẢ.Cả nhà cùng la lên,im lặng một tí như để tiếp thu thông tin động trời kia.
"Này Hà Hà,con nói thật chứ?"Ba mẹ cô kích động lắc vai Xuân Hà
"Mày không phải em anh,mày là ai?"Anh cô thì đang lắc mạnh vai cô.
"Vâng,là thật đấy.Mọi người nhìn này."Xuân Hà nói rồi đưa thông báo của trường cho mọi người xem.
"Trời ơi,ba nó ơi là thật này!"
"Tôi đã bảo mà,nó là con chúng ta đấy."
Trong khi ba mẹ cô đang tự hào và vui sướng muốn chết thì anh trai cô bất tỉnh nhân sự do quá sốc.
Hôm sau
Cô và Xuân Hà đang đi giữa những ánh mắt khác nhau.Ngưỡng mộ,ghen tị,tò mò hay hứng thú đều có.
"Sao lại làm quá lên thế này,không phải chỉ là một kì thi thôi sao?"Cô bực mình nói,từ sáng đến giờ cô đã bị một đám đông tự nhận là fan cuồng bao quanh làm cô mệt mỏi muốn chết.
"Nó là kì thi quốc gia đấy,muốn tham gia thì kiến thức của cậu phải to như một cái thư viện thì may ra.Nếu đậu,cậu sẽ được những trung tâm danh giá nhận làm việc.Đó là điều mà sinh viên nào cũng mơ ước đó."Xuân Hà nói với giọng hứng khởi.
ĐẾN LÚC TAN HỌC
Cô đang sửa soạn để đi bàn với Như Băng về thời gian và địa điểm tập hợp để ôn tập.Đến nơi thì cô thấy một lá thư đặt trên bàn của Như Băng.
"Cái này là...thư của học tỷ.Là thư gì vậy nhỉ?Mình có nên...Không!Như vậy bất lịch sự quá!"
Sau một hồi tranh đấu nội tâm dữ dội thì cô quyết định đọc để chỉnh sửa văn dùm người viết.Nếu văn hay,Như Băng có thể cảm động và quay sang thích người kia.Vậy có thể thay đổi được mạch cốt truyện rồi.
"Em đang viết gì vậy?"Như Băng đột nhiên xuất hiện hỏi
"À không có gì đâu học tỷ.Chúng ta cùng bàn thôi."CÔ giật mình vội vàng giấu tờ giấy đi.
Sau một hồi thảo luận,cuối cùng cũng chọn được thời gian và địa điểm thích hợp.
"Quyết định vậy nhé,mai chúng ta sẽ nói rõ hơn."Nàng định ly khai thì cô kéo nàng lại và đưa cho nàng một phong thư
"Học tỷ,thư của tỷ."Cô cười nói
Tại nhà Như Băng
Nàng định vứt phong thư đi nhưng nghĩ lại:"Dù sao cũng là của học muội,thử đọc xem."
Lời thơ lãng mạn,ý nghĩa sâu xa đã thành công đốn ngã trái tim của Như Băng(thơ của vợ viết mà lại)
Khổ một nỗi,người viết thư lại quên viết tên của mình nên làm cho Như Băng hiểu lầm
Nàng ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình,thu người lại một góc:"Trời ơi,học muội đây là..Nhưng cả hai đều là nữ.Đây là thời đại gì rồi mà còn kì thị đồng tính.Nhưng mà..vậy cũng quá bất ngờ rồi."
Tại nhà Minh Hân
Cô cứ hắt xì liên tục khiến mẹ cô lo lắng:"Con ổn chứ?"