Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 146: Liên hoa nhiễm huyết (14)



Bốn người ngồi trên cùng một cái ghế đá, cả bốn người đều với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm trọng. Nhưng mà thứ đáng quan tâm lại chẳng nghĩ đến ngược lại nghĩ đến những việc hoàn toàn không liên quan đến việc vì sao ngôi nhà này lại có tiếng của trẻ em.

Vạn Cố Trì thì còn đang suy nghĩ rốt cuộc mẫu người lí tưởng của Hạ Hạ là người như thế nào, lúc trước thì y tưởng Hạ Hạ sẽ thích những người có thực lực... nhưng mà thông qua cư xử của cô đối với vị đệ tử này thì y lại có một cái nhìn khác.

Chúc Tử Đan thì đang suy nghĩ vì sao Hạ Hạ lại khác lạ như thế, thông qua quan sát của ả thì Hạ Hạ hoàn toàn khác với kiếp trước của ả. Nếu như nói Hạ Hạ cũng trùng sinh như ả thì có chút không thiết thực. Nếu như Hạ Hạ thật sự trùng sinh thì vì sao không nắm lấy cơ hội bắt lấy Vạn Cố Trì mà ngược lại bày ra bộ dáng không quan tâm đến y, chẳng phải kiếp trước cô ta vì y mà điên cuồng làm việc mất lí trí một lòng muốn hại chết ả hay sao? Hơn nữa việc cô nhận Dạ Nhạc làm đệ tử là có chủ đích gì? Không phải kiếp trước cô không nhận đệ tử và Dạ Nhạc phải đi làm đệ tử ngoại môn hay sao? Hay là mục tiêu của Hạ Hạ chính là giết Dạ Nhạc để thành công thu hút sự chú ý của Vạn Cố Trì? Không phải đi, dù gì khi cô ta chết thì Dạ Nhạc vẫn chưa bị phát hiện là người của ma tộc mà.

Dạ Nhạc thì lại nghĩ duy nhất một câu, nó như chạy qua chạy lại trong đầu hắn.

Mình ngủ cùng sư phụ rồi mình ngủ cùng sư phụ rồi ình ngủ cùng sư phụ rồi mình ngủ cùng sư phụ rồi mình ngủ cùng sư phụ rồi mình ngủ cùng sư phụ rồi mình ngủ cùng sư phụ rồi mình ngủ cùng sư phụ rồi.

Mình thật sự ngủ cùng sư phụ rồi!!!!!

Trong bốn người thì có lẽ Hạ Hạ chính là người có suy nghĩ đơn giản lại thiết thực nhất.

Cô nghĩ: "Rồi lúc nào có thể đi ăn, sao không mau vào vấn đề chính đi."

Cô ho hai cái thu hút sự chú ý của ba người còn lại, cái quạt nhẹ nhàng quạt hai cái Hạ Hạ nói: "Về vấn đề hôm qua, có ai nghe có tiếng trẻ con khóc không?"

Ba người lắc đầu, Dạ Nhạc không nghe thấy thì Hạ Hạ đương nhiên cũng không nghe thấy rồi, dù gì hai người cũng ở cùng một phòng.

Chúc Tử Đan nhíu mày, mặc dù ả không nhớ rõ tình tiết này của kiếp trước nhưng theo trí nhớ của ả thì vào đêm đầu tiên thì ả cùng Vạn Cố Trì đã nghe được tiếng trẻ con rồi. Nhưng hôm qua ả đã thức rất khuya nhưng tận đến sáng vẫn không có bất kỳ tiếng động nào. Ả liếc nhìn sang Dạ Nhạc đang ngồi bên phải Hạ Hạ trong lòng thầm nghĩ, không lẽ do khác với kiếp trước là lần này đi có Dạ Nhạc đi cùng nên nhi quỷ đó sợ người có máu ma tộc như Dạ Nhạc nên không dám la?!

Thật ra cũng chẳng phải do Dạ Nhạc nữa, dù gì máu ma tộc trong người hắn vẫn đang bị phong ấn nên không thể nào phát hiện ra hắn là người hay là ma tộc nên thai quỷ kia chưa chắc vì sợ hãi hắn mà không dám xuất hiện.

Nếu nói về lí do vì sau thai quỷ không xuất hiện thì lí do chính là gã tóc trắng kia. Gã khác Dạ Nhạc, ma khí xung quanh hắn có rất nhiều nên thai quỷ mới không dám xuất hiện.

Sau một hồi thảo luận thì kết thúc bởi một câu nói của Vạn Cố Trì. Y nói: "Tạm thời phải chờ thêm, tối nay nhất định phải để ý kĩ."

Hạ Hạ vừa chuẩn bị cùng Dạ Nhạc rời đi thì bỗng dưng bị Chúc Tử Đan chặn lại, cô có chút không hài lòng nhíu mày một cái rất nhỏ khó mà phát hiện.

Chúc Tử Đan nói: "Sư thúc, ta có chuyện muốn nố với người một chút."

Nhưng ta không có chuyện muốn nói với ngươi nha.

Mặc dù trong lòng không tình nguyện lắm nhưng Hạ Hạ vẫn bảo Dạ Nhạc đứng ở đây chờ, cô và Chúc Tử Đan đi qua chỗ khác nói chuyện.

Vừa xác định nơi này không có ai có thể nghe lén được thì Chúc Tử Đan đã gấp không chịu được nói: "Sư thúc, người có bao giờ nghe về trùng sinh chưa?"

Đây là nghi ngờ cô là người trùng sinh?!

Hạ Hạ nhướng mày, trong lòng cười nhếch mép một cái.

Thật đáng tiếc, cô là người xuyên không chứ chẳng phải trùng sinh.

Hạ Hạ giả vờ không hiểu nói: "Ngươi nói là cái gì?"

Chúc Tử Đan nhìn sắc mặt của Hạ Hạ trong lòng suy đoán xem cô là đang giả vờ hay là không biết thật.

"Ý tứ chính là chết đi rồi sống lại, quay về quá khứ của chính bản thân."

Hạ Hạ nghe xong quạt quạt chính mình hai cái: "Rốt cuộc ý ngươi là gì? Ngươi đang nói ta là người trùng sinh hay ý chỉ ngươi mới là người trùng sinh?"

Cô hạ mắt, đôi mắt híp lại một chút nhìn chằm chằm Chúc Tử Đan.

Nữ chủ nói như thế đúng thật sự không biết bản thân đang dò xét hay là làm bại lộ chính mình nữa.

Chúc Tử Đan bị cô nhìn đến da đầu tê dại, ả vội vàng nói: "Không có, không có." sau đó cũng quay đầu bỏ chạy.

Bây giờ thực lực ả chưa lớn, cứ chờ thêm đi ả nhất định sẽ nhanh chóng không sợ Hạ Hạ nữa.

Hạ Hạ nhếch miệng một cái cũng đi đến chỗ của Dạ Nhạc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.