Phó Hoè vừa rời đi, Dung Hoàng lập tức phóng ra khỏi phòng.
Thịt viên hầm của cô!
Còn chưa chạy được hai bước, cô đã nhìn thấy Dư An Thanh đang ngồi xổm ở chân cầu thang. Cô bất ngờ hỏi: "Cô ở đây làm gì?"
Dư An Thanh có chút u oán nhìn Dung Hoàng, nhận thấy môi cô đỏ hơn bình thường một chút, nhướng mày trêu chọc: "Đây chẳng phải là cơ hội tốt để cô và chỉ huy căn cứ tạo ra thế giới riêng của hai người sao?"
Cô ấy không ngờ rằng cô bé ngốc nghếch Dung Hoàng lại có thể hạ gục được chỉ huy căn cứ, người mà bất kỳ nữ năng lực giả nào cũng không thể tiếp cận được.
Thật đúng là người ngốc có phúc.
Lúc này, Dung Hoàng còn chưa biết trong mắt Dư An Thanh, mình vừa ngốc nghếch vừa may mắn. Hai chân nhỏ gần như biến thành bánh xe, lao thẳng đến nhà ăn.
Dư An Thanh đuổi theo sau, gần như hụt hơi.
Vừa thở hổn hển vừa bảo Dung Hoàng chạy chậm lại.
Không ngờ, sau khi nghe được lời này, Dung Hoàng không những không hề chậm lại mà còn nhanh hơn.
Dư An Thanh: "!!!"
Sau khi bị Phó Hoè trì hoãn, lúc Dung Hoàng chạy tới nhà ăn, toàn bộ thịt viên hầm đều đã bị giành hết.
Dung Hoàng ôm khay, nhìn bắp cải luộc trong đĩa, cô tức đến nỗi muốn nổ tung.
Đang lúc suy nghĩ, một viên thịt hầm bỗng nhiên rơi xuống khay của cô.
Dung Hoàng "ồ" một tiếng, ngẩng đầu lên thì thấy Phù Thuật với khuôn mặt của Chiêm Tả.
Dù gương mặt của Chiêm Tả vốn ấm áp, nhưng vì linh hồn là Phù Thuật nên toàn bộ khí chất đều trở nên quái dị, nét mặt cũng nhuốm màu tà ác.
Dung Hoàng ghét kiểu ngoại hình này nhất, nhìn là biết kỵ cha kỵ mẹ.
Nghĩ đến Thần Đế và Thần Hậu ở Thần Giới, Dung Hoàng cảm thấy có chút chán ghét.
Thật không hiểu họ làm cách nào mà lại lên được vị trí đó, còn để Phù Thuật đến thế giới nhỏ này gây chuyện.
Thần Đế có rất nhiều con cái, chỉ riêng con trai đã có hàng chục đứa.
Phù Thuật là con trai thứ tám của Thần Đế, và là con trai chính thống của Thần Hậu.
Ngoại trừ Phượng Tức không màng tới chuyện trần tục, Phù Thuật là đối tượng được các nữ thần trong Thần giới tôn sùng nhất.
Nhưng Phù Thuật ngày ngày không làm gì cả, suốt ngày quậy phá, bất cứ lúc nào cũng tìm cô gây rối.
Dung Hoàng cau mày, muốn giữ khoảng cách với Phù Thuật.
Nhưng làm sao Phù Thuật có thể cho cô cơ hội trốn thoát.
"Là ai đã chọc giận Tiểu Hoàng Nhi của tôi? Nói cho bổn hoàng đế biết, bổn hoàng đế đi xử lý hắn." Phù Thuật không chút khách khí mà ngồi đối diện Dung Hoàng, hất cằm ra hiệu cho Dung Hoàng ăn thịt viên hầm.
"Mặc dù bổn hoàng đế không thèm ăn những món của nhân loại, nhưng cũng không ngại cho cô một phần." Phù Thuật nhướng mày, vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo.
Dung Hoàng ghi nhớ lời dặn dò của Phó Hoè, không có người đàn ông nào tốt, đều là những kẻ háo sắc mà thôi.
Tuy nhiên, Dung Hoàng không cho rằng Phù Thuật thích sắc đẹp của mình, mà cho rằng hắn đang để mắt đến kho báu vàng bạc của cô.
Hiện tại, vị trí Thần Đế đang cạnh tranh gay gắt, tuy Phù Thuật không có ý định tranh giành nhưng hắn cũng không ngồi yên để chờ những tên hoàng tử do các phi tần sinh ra lấy mạng mình.
Dù là trong thế giới nhỏ hay Thần giới, tiền bạc cũng rất cần thiết.
Huống chi là với một người đang lên kế hoạch giành lấy ngai vàng như Phù Thuật.
Ngay lúc Dung Hoàng đang định mở miệng đuổi người đi thì một bóng đen rơi xuống bên cạnh, Phó Hoè bưng khay đồ ăn ngồi xuống bên cạnh Dung Hoàng.
Khay đồ ăn được đặt lên bàn, phát ra âm thanh hơi nặng nề.
Vẻ mặt vui tươi ban đầu của Phù Thuật đột nhiên trầm xuống.
Thật sự rất chướng mắt.
"Tiểu Hoàng Nhi, người này là ai?" Vì đã quen với việc vô thiên vô pháp ở Thần giới, nên Phù Thuật nói với giọng điệu cực kỳ thô lỗ, hỏi Dung Hoàng, giả vờ không nhận ra anh.