Phó Hoè ngước mắt lên, khuôn mặt cô gái nhỏ hồng như hoa đào, dáng vẻ ngượng ngùng e thẹn, rất quyến rũ.
Đôi mắt Phó Hoè tối sầm, mùi m.á.u tươi quanh quẩn nơi đầu lưỡi.
Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên làn da mềm mịn của cô hai lần rồi mới buông tay.
"Nghe nói trên đời này có vua zombie, cô nghĩ có nữ hoàng zombie không?" Ngón tay Phó Hoè ngưng tụ một quả cầu lửa, tựa như muốn chứng tỏ thực lực của mình với Dung Hoàng.
Dung Hoàng không cần anh chứng minh thực lực, hơi mím môi: "Không biết."
Phó Hoè nhếch môi, khuôn mặt ấm áp nhưng lạnh lùng, "Không biết? Vậy thì không biết."
Dung Hoàng: "."
Tên đáng ghét này sao mà hời hợt thế?
Phó Hoè thu hồi ngọn lửa, nụ cười trên mặt cũng biến mất: "Cô có thể đi rồi."
Dung Hoàng âm thầm cắn răng, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi bắt anh quỳ xuống rửa chân cho tôi.
Nghĩ tới đây, Dung Hoàng cảm thấy mình không còn tức giận nữa.
"Vậy tôi đi nhé." Dung Hoàng nói xong liền chạy ra khỏi phòng kiểm tra.
Bộ đồ màu hồng của cô gái nhỏ biến mất ở cửa, Phó Hoè bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
Về thân phận của Dung Hoàng, trong lòng anh đã có câu trả lời.
Có lẽ vì sự tái sinh của anh mà mọi thứ xung quanh anh đã thay đổi.
Chẳng hạn như nữ hoàng zombie mà kiếp trước chưa từng xuất hiện.
Nghĩ tới lần thấy vua zombie ở kiếp trước, Phó Hoè cảm thấy có chút khó chịu.
Vua zombie.
Nữ hoàng zombie.
Nghe thôi đã thấy khó chịu rồi.
Phó Hoè hừ một tiếng, hàng mi dài che đi sắc thái mờ mịt trong đáy mắt.
Ngón tay vuốt nhẹ kết quả kiểm tra của Dung Hoàng, chỉ trong chốc lát, tờ giấy đã cháy rụi.
—
Sau khi tiến sĩ Trương bị giải quyết xong, Ký Hàm Yên đã tránh mặt Dung Hoàng mười ngày liên tiếp.
Dung Hoàng thì rất thoải mái, hàng ngày, ngoài việc ăn uống, cô còn theo Dư An Thanh ra ngoài tiêu diệt zombie.
Mặc dù những zombie này đều là những con dân đáng yêu của cô, nhưng vì món thịt viên hầm mới ra mắt trong nhà ăn, Dung Hoàng đành phải hy sinh chúng.
Hy sinh mạng sống của mình cho bổn đại vương là vinh dự của các người!
Nghĩ như vậy, Dung Hoàng vung rìu c.h.é.m xuống, đầu zombie lăn tới chân Dư An Thanh.
Dư An Thanh đang tập trung chiến đấu chống lại lũ zombie, đột nhiên có thứ gì đó va vào chân, cúi xuống nhìn, cô ấy nhìn thấy cái đầu của con zombie, mắt vẫn mở, m.á.u me be bét.
Suýt nữa cô ấy đã nôn mửa.
"Dung Tiểu Hoàng!" Dư An Thanh tức giận gào lên, nếu nghe kỹ có thể thấy trong giọng nói có chút bất lực.
"Tôi đây." Dung Hoàng ngoan ngoãn đáp, rồi lại vung rìu, thêm một chiếc đầu nữa lăn tới chân Dư An Thanh.
Dư An Thanh hoàn toàn phát điên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vô hại của Dung Hoàng, cô ấy lại không thể xuống tay, tức giận mắng mỏ rồi chạy ra xa, sau đó tiếp tục đánh lũ zombie.
Dung Hoàng ngồi xổm bên cạnh đầu zombie, lấy đôi găng tay dùng một lần vừa xin từ người phụ trách phòng thí nghiệm hôm trước ra, bắt đầu thu hoạch tinh hạch.
Một lúc sau, Dung Hoàng cầm hai viên tinh hạch chạy tới chỗ Lê Dương, cúi người ném tinh hạch vào túi nylon.
"Chị Dung, đây là viên thứ mấy rồi?" Lê Dương có chút sợ hãi nhìn chiếc rìu trong tay Dung Hoàng, cười hỏi.
Chính chiếc rìu này đã dễ dàng chẻ đôi con zombie cấp ba mà họ đã phải hợp sức mới tiêu diệt được lần trước.
Đến giờ, hai phần xác zombie vẫn được ngâm trong formalin ở phòng thí nghiệm.