Dung Hoàng vỗ ngực, biểu thị không có gì to tát, nhưng đồng thời cũng có chút chán nản.
Rốt cuộc, tại sao mọi người đều nghĩ cô không thể làm được?
Rõ ràng cô rất giỏi mà.
Dung Hoàng thở dài, nhìn thoáng qua Dư An Thanh, sau đó xoay người leo lên giường.
Thôi, cứ để cô một mình âm thầm mạnh mẽ.
Dư An Thanh bị cái nhìn của Dung Hoàng làm cho bối rối, lẩm bẩm gì đó rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trên sàn, ném vào trong rương, khiến căn phòng trở nên rộng rãi hơn.
"Cô không đi ăn à?" Dư An Thanh xắn tay áo hỏi Dung Hoàng.
Dung Hoàng vội vàng xỏ giày đi ra ngoài, thúc giục Dư An Thanh: "Vậy chúng ta mau đi thôi."
Dung Hoàng ngồi trong nhà ăn, mặt không biểu cảm nhìn đĩa thức ăn trước mặt.
Cô cảm thấy cuộc đời mình như bị đánh một cú chí mạng.
Thịt đâu?
Thịt của cô đâu?
Không có.
Dung Hoàng cúi đầu ăn, không nói một lời.
Dư An Thanh nhìn Dung Hoàng, dường như hiểu được suy nghĩ của cô, không khỏi nói: "Bây giờ nguyên liệu khan hiếm, có khoai tây hầm với bắp cải đã là tốt lắm rồi."
Dung Hoàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng hôm nay cô chỉ ăn được một bát cơm.
"Em gái." Nghe được giọng nói quen thuộc, Dung Hoàng nuốt một miếng cơm khô khốc, ngẩng đầu nhìn lên.
Ký Hàm Yên đã không còn là cô gái thanh tú như lần đầu gặp nhau nữa, hôm nay, cô ta vẫn ăn mặc gợi cảm, để lộ cánh tay và đùi.
Dung Hoàng liếc một cái rồi chôn mặt vào đĩa ăn.
Không thấy thì sẽ không phiền.
Đừng để bổn đại vương nổi nóng.
Thấy Dung Hoàng không để ý tới mình, ánh mắt Ký Hàm Yên lạnh đi một chút, nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ thuần khiết và rực rỡ vốn có, rưng rưng nước mắt nói: "Em gái, sao em lại không để ý tới chị?"
"Tại sao tôi phải để ý đến người muốn đẩy tôi vào đám zombie?" Bởi vì không có thịt để ăn, lại thêm việc Ký Hàm Yên lảm nhảm bên cạnh, Dung Hoàng bực bội, giọng nói rất gay gắt, suýt nữa đã rút rìu ra.
Sắc mặt Ký Hàm Yên lập tức thay đổi, cô ta không ngờ Dung Hoàng lại nhớ chuyện này, lúc đó xung quanh có quá nhiều người, làm sao cô biết chính cô ta đã đẩy cô?
"Dung Hoàng, em đang nói cái gì vậy? Chị là chị của em, sao có thể làm hại em được?" Ký Hàm Yên nén xúc động muốn chạy trốn, cô ta tức giận chỉ vào Dung Hoàng, mặt đỏ bừng, như thể đang bị cáo buộc một cách vô lý.
Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt của đủ loại người xung quanh, khiến cô ta có cảm giác như mình đang khỏa thân đứng trước mặt mọi người.
Ký Hàm Yên đè nén cảm giác xấu hổ, tiếp tục nói: "Lúc đó chị nhìn thấy Thôi Thành Văn đẩy em, nhưng chị chưa kịp kéo em lại thì em đã rơi vào đám zombie rồi."
Bỗng nhiên, Ký Hàm Yên nghĩ ra điều gì đó, kinh hãi nhìn Dung Hoàng.
"Em gái, chị nhớ lúc đó em bị zombie cắn, bây giờ có sao không?" Nói xong, cô ta lo lắng muốn vén tay áo Dung Hoàng lên.
Dung Hoàng cau mày, rút tay lại, Ký Hàm Yên nắm lấy cơ hội nói: "Em gái, em giấu như vậy là không được đâu, nếu không thì...."
Ký Hàm Yên nhìn chung quanh một lượt, chần chừ không nói.
Dung Hoàng: Cô cứ từ từ diễn kịch đi.
Nhưng mà, diễn xuất của cô thực sự quá tệ.
"Tôi nghi ngờ cô có ý đồ xấu, cố tình hủy hoại danh dự của tôi." Dung Hoàng dứt khoát nói: "Rõ ràng tôi không bị zombie cắn, cô ấy có thể chứng minh." Dung Hoàng chỉ về phía Dư An Thanh đang ung dung ngồi đối diện.