[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 100



Editor: Ngạn Tịnh.

“Chuyện gì vậy?”

“Cô cảm thấy...” Cố Mặc Trình không biết phải hình dung thế nào, “Cô cảm thấy Thiên Di thế nào?”

“Công chúa nhỏ?” Nhạc Nhạc cứng họng, sau đó mới cười cười, “Rất tốt nha, là một cô gái nhỏ rất an tĩnh rất ngoan ngoãn, lại còn rất rộng rãi, hoàn toàn không giống như những gì anh đã nói trước đó.”

“Vậy sao?”

“Tuyệt đối luôn.” Cô có chút kinh dị nở nụ cười, “Hoàn toàn không giống một người luôn, lão đại anh nhớ lại xem, Thiên Di mà anh miêu tả kia, đừng nói là lăn từ trên cầu thang xuống, cho dù ngã từ trên giường xuống cũng phải khóc giống như vận mệnh không yêu thích mình...”

Có thể sao sánh được sao?

Càng nói như vậy, lông mày của người đàn ông càng gắt gao nhăn lại.

“Nhạc, anh trai cô nói có thể làm cho tính cách một người thay đổi lớn như vậy đơn giản chỉ có mấy cái lý do, một là bởi vì gia đình, hai là bởi vì tình yêu. Lý do gia đình Thiên Di đã trải qua một lần, như vậy lần này tính cách thay đổi...”

“Lão đại, anh sẽ không cho rằng công chúa nhỏ yêu anh chứ!” Nhạc Nhạc phụt một tiếng bật cười.

Cố Mặc Trình nhìn cô, con ngươi vốn mờ mịt dần dần hiện ra vài phần hơi thở lạnh ngắt, tiếng cười đột nhiên im bặt, Nhạc Nhạc nói, “Chỉ là rất ít khi thấy lão đại anh tự mình hoài nghi mình như vậy, cho nên cảm thấy rất buồn cười, tôi cảm thấy anh trai tôi, lần này khẳng định sai rồi.”

“Từ góc độ một cô gái 18 tuổi đến phân tích, vậy thì phải nghe tôi.”

Cố Mặc Trình không nói gì.

Trần Khoái cùng Trần Nhạc là hai anh em, hai người đều là đàn em của Cố Mặc Trình, bởi vì thận trọng, hơn nữa EQ cao, giỏi về kinh doanh quản lý người, cho nên rất nhiều vấn đề trên tình cảm, Cố Mặc Trình đều thích giao lưu với hai người.

Khoảng thời gian trước, cảm xúc của Thiên Di thay đổi rất lớn, Trần Khoái suy đoán có lẽ cô yêu anh, trong lòng Cố Mặc Trình vẫn luôn nhớ tới di ngôn của ân sư, tất nhiên là muốn tiêu trừ loại ánh mắt ngưỡng mộ kỳ diệu này của Thiên Di, vì thế anh liền nghe theo lời Trần Khoái nói.

Lạnh nhạt hơn trước kia, bày ra một mặt tàn nhẫn thị huyết của mình, ở nhà không hề thu liễm hơi thở tàn bạo của mình, nhưng mà...

Hiệu quả cực nhỏ.

Thiên Di lại càng thích dính anh hơn cả trước, còn muốn mỗi ngày dành ra thời gian nói chuyện phiếm với anh.

Hơn nữa... Mấy ngày hôm trước, lúc Thiên Di hỏi anh và Giang Thiển Ái có phải có một chân hay không, ánh mắt còn quái quái, bộ dáng dường như rất tức giận.

Nếu Lục Nhất Lan biết, ánh mắt sợ hãi của mình lại bị Cố Mặc Trình lý giải thành như vậy, nhất định sẽ! Cười **!

Phân tích của Trần Nhạc lại hoàn toàn ngược lại.

“Lão đại, công chúa nhỏ đã 18 tuổi, anh biết tiểu loli 18 tuổi thích nhất loại hình gì không? Đương nhiên chính là loại hình ông chú lạnh nhạt giống như anh đây rồi!”

“Cô ấy trưởng thành, cánh cũng bắt đầu cứng, không sợ anh rồi lại sinh ra tò mò với anh cũng là lẽ thường thôi.”

“Dù sao thì lão đại anh lớn lên đẹp trai như vậy, lại còn rất lạnh lùng, mà bộ dáng thị huyết mà anh tôi bảo anh làm, côn chúa nhỏ đơn thuần, phỏng chừng nhìn không hiểu, khẳng định cho rằng anh đang chơi khốc đó.”

Cố Mặc Trình: “...”

Cẩn thận ngẫm lại, ánh mắt Thiên Di nhìn mình, đích xác có một ít sợ hãi, mà so ra, vẫn là ngưỡng mộ chiếm nhiều hơn một chút.

“Vậy muốn ngăn cản loại tò mò này, thì phải làm thế nào?” Cố Mặc Trình nhìn Trần Nhạc, “Không được làm tổn thương cô ấy.”

“Sao lại phải ngăn cản chứ, lão đại, tôi cảm thấy côn chúa nhỏ còn tốt hơn cô bạn gái cũ Giang gì đó của anh nhiều, vạn nhất cô ấy thích anh thật, anh nên...”

“Lão đại, tôi chưa nói gì cả!” Nhận ánh mắt của Cố Mặc Trình, Trần Nhạc bỗng nhiên cảm thấy trên người rét run.

“Cô nói, nhanh nói xem, ngăn cản loại tò mò này thì phải làm gì.”

Chung quanh càng ngày càng an tĩnh, không khí ngày càng áp lực, Trần Nhạc cười gượng trong chốc lát, “Vậy, lão đại... Tôi nói nha.”

“Nhanh nói.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.