Trong quá trình phỏng vấn, có phóng viên tới hỏi thăm cô: “Hứa tiểu thư xuất thân là ngôi sao nhí, có thể nói là đã thấy rất nhiều nam thần trong giới điện ảnh, như vậy trong quá trình hợp tác, Hứa tiểu thư có nảy sinh tình cảm với nam diễn viên hay không?”
Thời Sính bên cạnh bỗng nhiên chuyển tầm mắt lên người cô.
“Không có.”
Thời Sính thu hồi ánh mắt, trêи mặt tuy rằng đang cười nhưng trong lòng vẫn không khống chế được mất mát.
Hắn vẫn không thể đi vào tim cô.
Phóng viên kinh ngạc, hỏi cô: “Thời Sính diễn chung với cô chính là tiểu thịt tươi bạo nhất giới giải trí hiện nay đó. Fans của cậu ấy rất đông, đối mặt với một người dụ hoặc như cậu ấy mà Hứa tiểu thư cũng không động tâm chút nào hay sao? Hay là cô cảm thấy mị lực của cậu ấy không đủ lớn?”
Hỏi như vậy trước mặt Thời Sính có thể nói là cực kì không lễ phép.
Bởi vì cho dù Vân Phiếm Phiếm trả lời thế nào đi nữa thì đều sẽ không thích hợp.. Truyện Sắc
Như vậy sẽ chỉ càng làm Thời Sính cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Bất quá phóng viên hiện nay đều không quá để ý tới mấy chuyện này, vấn đề họ hỏi thường sẽ khiến người ta khó có thể trả lời được.
Không trả lời thì lại cho là minh tinh đó chột dạ keo kiệt, mà trả lời thì bản thân minh tinh sẽ cảm thấy khó xử.
Thế nhưng Vân Phiếm Phiếm lại trực tiếp nói với phóng viên kia: “Ngại quá, tôi cảm thấy anh hỏi như vậy không hay lắm. Đối với người thích Thời Sính thì anh ấy sẽ là ưu tú nhất, cho dù tôi có không thích anh ấy đi nữa thì cũng không thể phủ nhận tài năng của anh ấy. Cái này và mị lực cá nhân không có liên quan gì đến nhau, tôi không muốn trả lời câu hỏi này.”
Đại khái là phóng viên kia lần đầu gặp được một minh tinh thẳng thừng từ chối trả lời câu hỏi của mình, những phóng viên xung quanh đều đang nhìn hắn, hắn lập tức cảm thấy xấu hổ không biết nên làm gì, liền yên lặng lui về phía sau đám người.
Liền ngay ở lúc này, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình nhìn thấy một người.
Hắn đội mũ lưỡi trai, vành nón đè xuống rất thấp, thế nhưng cô cảm thấy mình sẽ không nhìn nhầm.
Người kia, hình như là Cố Lê?
Cô vội vàng chạy xuống sân khấu.
Nhưng phóng viên ở đằng trước rất nhiều, mọi người thấy cô chạy xuống liền đồng loạt ùa lên.
Hiện trường có chút loạn, Vân Phiếm Phiếm lại vô cùng gấp.
Chờ tới khi cô thoát ra được thì người đã biến mất.
Cô nghĩ thầm, có phải do mình quá nhớ Cố Lê cho nên hoa mắt hay không.
Vân Phiếm Phiếm vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi người vừa rồi đứng gần Cố Lê: “Anh có thấy một thiếu niên đội mũ lưỡi trai màu đen không?”
Người kia lắc đầu.
Vân Phiếm Phiếm ngẩn ra.
Có phải cô thật sự đã nhìn nhầm rồi hay không?
Giang Điềm không biết đã đứng cạnh cô từ lúc nào, nơi cô đứng nhiều hoặc ít cũng có thể chặn giúp Vân Phiếm Phiếm một ít ánh đèn flash.
Giang Điềm nói với Vân Phiếm Phiếm: “Tôi có thấy, hắn ở bên kia.”
Trong mắt Vân Phiếm Phiếm lập tức bốc lên hy vọng, cô nhìn Giang Điềm, bỗng nhiên thập phần nghiêm túc nói với cô ấy một câu: “Cảm ơn cô, Giang Điềm, cô thật sự là một người tốt.”
Nói xong, cô liền chạy ra bên ngoài.
Giang Điềm đột nhiên bị phát cho thẻ người tốt, đứng yên ở chỗ đó.
Một lúc sau cô mới phản ứng lại, nhìn về phía Vân Phiếm Phiếm rời đi, lẩm bẩm vài tiếng: “Bị bệnh à.”
Nhưng mà ngữ khí lại mang theo ý cười.
Trong cái vòng này thì lấy đâu ra người tốt, ngay từ đầu cô cũng đã không vừa mắt Hứa Vi Nùng rồi.
Chỉ là, người đó, thực sự là đồ ngốc, ngốc đến mức khiến cho người khác không có cách nào ghét được.
Vân Phiếm Phiếm chạy ra ngoài nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh của Cố Lê, cô chắc chắn hắn có tới đây, nhưng tại sao hắn không chịu ra gặp cô?
Là bởi vì lúc ấy cô không trả lời tin nhắn hắn sao?
Chờ tới khi Vân Phiếm Phiếm rời đi, Cố Lê mới đi ra từ một góc bên cạnh.
Hắn vô cùng vui vẻ, hắn thích cô gái nhỏ luôn nhớ tới hắn.
Chờ một chút, một chút nữa thôi, hắn lập tức có thể tới bên cạnh cô rồi.