Trong bóng tối, từng tiếng gào thét kỳ quái truyền đến chỗ sâu, ngân mang như ánh sáng, cấp tốc xuyên qua lối đi.
Những nơi đi qua, tiếng gào thét im bặt lại.
"Nơi này lại còn có nhiều sinh vật không biết như vậy..." Tô Nghiêu cầm roi da, cảnh giác đi theo bên cạnh Sơ Tranh.
Cấp bậc của những sinh vật không biết này còn không thấp, tính công kích cũng mạnh.
Sơ Tranh không nhanh không chậm đi lên phía trước, cũng không để những sinh vật không biết này vào mắt.
"Sơ Tranh tiểu thư, đây rốt cuộc là nơi nào?"
Vì sao lại có nhiều sinh vật không biết chiếm cứ ở đây như vậy?
Nếu như là những người khác đi vào đây, thì tuyệt đối chỉ có một con đường chết.
Nhiều sinh vật không biết như vậy...
"Lối ra." Giọng nói của Sơ Tranh thanh lãnh lạnh lùng, vạch phá đêm tối, rơi vào bên tai Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu tưởng là Sơ Tranh nói lối ra của đường hầm này: "Ở đâu cơ?"
Nhưng phía trước vẫn là một vùng tăm tối như cũ, trừ mảnh ngân mang lấp lóe kia, thì cũng chỉ còn lại tiếng gào thét của sinh vật không biết.
Tô Nghiêu chưa kịp nhận được đáp án gì từ Sơ Tranh.
Bởi vì phía trước có ánh sáng sáng lên.
Ngân tuyến xuyên qua một con sinh vật không biết cuối cùng, sinh vật không biết tán loạn trong không khí.
Lối đi không còn đen thui nữa, mà khảm nạm đầy những thứ như "kim cương".
Thứ này...
Không phải là những thứ trong phòng thí nghiệm đấy sao?
Sơ Tranh tiện tay bẻ một viên, "kim cương" lập tức hóa thành cát, rơi lả tả từ giữa kẽ tay cô xuống.
"Sơ Tranh tiểu thư, phía trước có một không gian."
Đây là một không gian hình vuông cực lớn, xung quanh bày đầy kết tinh của "kim cương" kiểu này, ngay cả mặt đất cũng có rất nhiều.
Đạp lên là lập tức hóa thành cát.
Tô Nghiêu thấy Sơ Tranh cứ vậy mà đi qua, cô ấy cũng đuổi theo sát.
Ở vị trí trung tâm có một viên "kim cương" cực lớn, nó trôi nổi ở giữa không trung.
Tô Nghiêu nhìn viên "kim cương" to lớn kia, chấn động không nói nên lời, đây là thứ gì vậy?
Lớn quá đi!
"Sơ Tranh tiểu thư, hình như bên trong có thứ gì đó."
"Lui ra ngoài."
"Hả?"
Tô Nghiêu nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng thân thể ngay lập tức lui ra ngoài.
Sắc mặt Sơ Tranh không tốt lắm, cô trầm mặt quay về, dường như không có ý định để ý đến thứ trong phòng.
Tô Nghiêu lơ ngơ, cũng không dám hỏi.
Nhưng mà họ vừa đi không bao xa thì bỗng nghe thấy tiếng nước. Âm thanh ấy như nước đang lao nhanh về phía bên này, càng ngày càng gần...
Chỉ khoảng một lát sau, Tô Nghiêu đã nhìn thấy dòng nước vọt vào trong lối đi.
"!!!"
Không phải cánh cửa kia đã đóng rồi sao?
Không biết ngân tuyến bay từ đâu ra, nhanh chóng kết ra một bức tường màu bạc trong lối đi.
Sóng nước va chạm lên, tường màu bạc hơi lấp lóe, nước bị chặn lại.
Trong nước dường như có thứ gì đó đang ngưng kết, dán lên bức tường ánh sáng do ngân tuyến kết thành, cấp tốc lan tràn ra ngoài.
Hình ảnh kia tựa như đột nhiên kết băng vậy.
Sơ Tranh chửi mẹ trong lòng, bây giờ cô cực kỳ khó chịu.
"Chủ nhân, ngài bị gài bẫy rồi." Người máy nằm sấp trong túi Sơ Tranh, giòn tan nói.
"..."
Mẹ nó ta còn cần mi nói nữa à!
"Chủ nhân, bên ngoài đã bị chắn chết rồi, Ngân Sa gặp nước thì sẽ nở ra, mãi đến khi lấp đầy toàn bộ không gian mới thôi."
Vừa rồi trong lối đi họ chạy tới chắc cũng có Ngân Sa, nhưng số lượng không nhiều.
Nhưng sau khi gặp nước...
Thứ đồ chơi ấy sẽ nở ra, nó còn lớn lên nữa.
Sơ Tranh rút lui ngân tuyến, quả nhiên bên kia đã biến thành thể rắn toàn bộ, cũng giống như "kim cương" ngưng kết, nhưng mà...
Ngân Sa sau khi hỗn hợp với nước, cũng không phải là thứ dễ vỡ.
Nó còn cứng hơn cả kim cương.
Đương nhiên thật lâu sau đó, những Ngân Sa này lại từ từ biến mất, số ít bộ phận biến về kết tinh dễ vỡ —— nhưng quá trình này dài đằng đẵng.
"Giếng trời Bắc Hòa..."
Sơ Tranh chậm rãi thở ra một hơi.
Xem ra chuyện này, bắt đầu từ khi cô nghe thấy "giếng trời Bắc Hòa" thì đã là một cái bẫy.
Bởi vì chuyện phòng thí nghiệm, cô nhất định sẽ tự mình đến xem, mà nơi này quả thật có dị thường.
Còn loáng thoáng có liên quan đến vụ sinh vật không biết bạo động 10 năm trước, cô càng không thể nào mặc kệ.
Đối phương đã đoán trước điểm này, cho nên cố ý dẫn cô tới đây.
Mục đích thì sao?
Nhốt cô ở đây?
Không... Sẽ không đơn giản như thế đâu.
Nơi này cô muốn đi ra ngoài cũng không phải không có cách.
Người sau lưng có mục đích gì?
Sơ Tranh nhìn về phía không gian sau lưng kia, ánh mắt tối nghĩa khó phân biệt.
"Chủ nhân, có sinh vật không biết tới gần." Người máy nhắc nhở Sơ Tranh: "Tới nhiều lắm!! Dưới mặt đất, từ dưới mặt đất lên!"
Phía dưới mơ hồ có cảm giác chấn động.
Giống như có thứ gì đó đang chui qua.
Sơ Tranh túm lấy Tô Nghiêu, lui mạnh về phía sau.
Gần như là đồng thời, mặt đất bị thứ gì đó chui phá ra, bọ cánh cứng to lớn chui từ phía dưới ra.
Một con hai con...
Lít nha lít nhít, rất nhanh đã chiếm hết lối đi bên ngoài.
Bọn nó cũng không có ý định công kích về phía trước, nhìn ra được, bọn nó có chút kiêng kị.
"Linh trị dao động 5000... Cấp 15." Sắc mặt Tô Nghiêu khó coi, cô ấy ở Vấn Tiên Lộ lâu như vậy rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy sinh vật không biết cấp 15 bao giờ.
Đây còn không phải một con...
Là một đống con!!
Sinh vật không biết quần cư từ bao giờ vậy!?
"Bọn nó không vào đâu." Giọng điệu Sơ Tranh lãnh đạm, không có chập trùng gì: "Không cần lo lắng."
Quả thật đám bọ cánh cứng chỉ làm loạn ở bên ngoài, cũng không có ý định tiến lên một bước.
-
Sơ Tranh đi đến giữa, vòng qua viên "kim cương" cực lớn kia nhìn, bên trong có thứ gì đó đang ngọ nguậy, không thấy rõ là thứ gì.
Tô Nghiêu xác định thứ bên ngoài sẽ không vào, đi đến bên cạnh cô: "Sơ Tranh tiểu thư, đây là thứ gì vậy?"
"Điểm giao tiếp."
"???"
Điểm giao tiếp gì?
Thế giới của sinh vật không biết và thế giới này của họ có điểm giao tiếp, cũng chính là thứ mà Sơ Tranh nói.
Cửa ra vào để sinh vật không biết đến thế giới này.
Nơi này có Ngân Sa, chứng minh trước đây rất lâu cánh cửa này đã bị phát hiện, bị người ta khống chế rồi.
Ngân Sa gặp nước sẽ nở ra, đây là phương pháp tốt nhất dùng để niêm phong điểm giao tiếp.
Nhưng mà...
Cô không biết có một điểm giao tiếp như thế này.
Tất cả điểm giao tiếp, đã hình thành, còn đang trong quá trình hình thành, đang có xu thế sắp hình thành, đều được ghi lại trong danh sách.
Vì sao điểm giao tiếp này lại không có bất cứ ghi chép gì?
Nơi này rõ ràng có dấu vết do con người làm ra, nhất định không phải điểm giao tiếp chưa bị phát hiện.
Vì sao không có ghi chép?
Không phải do Vấn Tiên Lộ phát hiện?
Nhưng người biết cách làm sao để sử dụng Ngân Sa, chỉ có hai người... Chuẩn xác mà nói thì trừ cô ra, cũng chỉ còn lại chủ nhân của Vấn Tiên Lộ biết.
Mà chủ nhân của Vấn Tiên Lộ đã không công bố từ rất lâu rồi.
Trước đó không lâu mới tuyển chọn Tinh Kiều.
"Bọn nó đang làm gì vậy?" Giọng điệu đầy nghi ngờ của người máy kéo suy nghĩ của Sơ Tranh về.
Sơ Tranh nhìn ra ngoài cửa, đám bọ cánh cứng kia đều đưa lưng về phía họ, chổng mông lên, giống như muốn đi ị?
Sơ Tranh: "..."
Má!
Sỉ nhục ai đây!
Dưới cơn nóng giận, Sơ Tranh vung ngân tuyến ra, đánh vào giữa hai con bọ cánh cứng.
"Có phải bọn nó muốn nhốt chúng ta ở trong này không." Tô Nghiêu chỉ Ngân Sa đã bắt đầu lớn lên dưới mặt đất.
Bọn nó không phải đang đi ị, bọn nó đang đi tiểu.
Rất nhanh Ngân Sa sẽ lớn lên ngập tràn cả cửa.
Cái không gian này có vẻ như bị phong bế, đến lúc đó cho dù không bị chết đói, thì cũng sẽ thiếu dưỡng khí mà chết.
Sơ Tranh giơ tay bóp bóp mi tâm, dùng loại phương thức buồn nôn này, thật là... Không thể nhịn được nữa.