Hai nam sinh này là bạn học của Diệp Tích, Sơ Tranh gọi họ tới là muốn hỏi họ chuyện liên quan tới việc trước khi Diệp Tích xuất hiện biến hóa.
Nếu như chỉ là tình huống bình thường thì cô trực tiếp giải quyết là được rồi.
Nhưng bây giờ liên quan đến tình huống vật nhỏ cấp 1 có dị thường, dù thế nào cũng phải biết rõ ràng.
"Trước kia chúng tôi rất thân với Diệp Tích... Nhưng khoảng thời gian này không tốt lắm, hơn nữa đã một thời gian rồi cậu ấy không đến trường." Nam sinh Giáp thành thành thật thật trả lời.
"Các cậu có phát hiện Diệp Tích không thích hợp không?"
"..."
Hai nam sinh liếc nhau, càng thêm thấp thỏm.
Họ lại nhìn về phía người đàn ông đang chống cằm nghe họ nói chuyện.
Dung mạo của người đàn ông quá xuất chúng, thân khí chất kia cũng không hề tầm thường, làm cho hai người có hơi căng thẳng.
"Hắn sẽ không nói lung tung, yên tâm."
"Không phải chúng tôi sợ chuyện này... Chỉ là có chút không thể tưởng tượng." Nam sinh Giáp chần chờ.
Sợ nói ra, bị người ta tưởng là tâm thần.
Tinh Tuyệt chủ động nói: "Anh đi ra ngoài trước vậy."
"Không cần." Sơ Tranh đè cánh tay Tinh Tuyệt lại: "Ngồi yên đó."
Tinh Tuyệt nghiêng mặt tới, trong tay cầm một tờ giấy hư hư ngăn trước, nhẹ cười với Sơ Tranh: "Được."
Sơ Tranh: "..."
-
Có một khoảng thời gian quan hệ của Diệp Tích và chị mình rất căng thẳng. Bởi vì thời gian ấy thành tích của cậu ta tuột dốc rất thảm, mê game, còn... Yêu đương với một cô gái.
Mọi người đùa nhau rằng, cô gái thì thu hút, chàng trai thì kiêu ngạo và háo thắng, yêu đương là chuyện quá bình thường thôi mà.
Nhưng chuyện này bị Diệp Lan phát hiện.
Cụ thể thì họ cũng không rõ lắm, chỉ biết quan hệ của hai người không tốt lắm.
Con người ai cũng có tâm lý phản nghịch, chuyện càng không cho làm thì càng muốn đi nếm thử.
Diệp Tích cũng là như thế.
Diệp Lan càng yêu cầu cậu ta học tập cho tốt, đừng có yêu đương, thì cậu ta lại càng muốn đối nghịch với Diệp Lan.
Sau đó không bao lâu, Diệp Tích bắt đầu có chút gì đó là lạ.
Trước kia họ gần như làm gì cũng đi cùng nhau, nhưng thời gian ấy Diệp Tích không thường đi cùng họ.
Mỗi lần gọi cậu ta, Diệp Tích đều từ chối nói mình không đi, hoặc là nói có việc, thái độ rất lãnh đạm.
Có lần có tiết thể dục, họ phát hiện Diệp Tích không có ở đó nên đi tìm người.
Kết quả...
Kết quả trông thấy Diệp Tích không biết bắt đâu ra một con thỏ, đầy tay đầy miệng đều là máu.
Họ bị dọa phát sợ, nhưng chờ lấy lại tinh thần, Diệp Tích lại mang vẻ mặt kỳ quái đứng trước mặt họ, hỏi họ sao thế.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Diệp Tích không thể nào dọn dẹp sạch sẽ nhanh vậy được.
Cho nên hai người đều bị dọa sợ, về sau lại cảm thấy có lẽ mình xuất hiện ảo giác.
Nhưng hai người đồng thời trông thấy ảo giác... Chuyện này bình thường sao?
Một thời gian sau nữa, hành vi của Diệp Tích càng thêm kỳ quái, luôn luôn đi về nơi âm u hẻo lánh trong trường học.
Cũng không thích để ý đến người khác, ai nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng mang vẻ mặt lạnh lùng.
Quan hệ với họ tất nhiên cũng phai nhạt.
Cũng không lâu lắm, thì họ nhìn thấy... Diệp Tích giết người.
Quỷ dị ở chỗ là không phát hiện được thi thể, cũng không phát hiện có người mất tích.
Họ nói gì cũng không ai tin, còn cảm thấy là áp lực học tập của họ quá lớn, nói họ điên rồi.
Người trong nhà cũng dẫn họ đi khám bác sĩ.
Nhưng họ thật sự nhìn thấy...
Sau đó nữa...
Diệp Tích không đến trường học nữa.
"Ngài có cảm thấy chúng tôi điên rồi không?" Nam sinh Ất thận trọng hỏi.
"Không."
Hai nam sinh đồng thời lộ vẻ kinh hỉ: "Có thật không? Ngài tin tưởng chúng tôi sao?"
Sơ Tranh: "Ừ."
Rõ ràng hai nam sinh rất kích động, thân thể cũng run rẩy theo biên độ nhỏ.
Cuối cùng cũng có người tin lời họ nói...
Chính họ cũng đã hoài nghi, có phải là họ bị bệnh như mọi người nói không.
Sơ Tranh chờ họ bình tĩnh lại một chút, tiếp tục hỏi: "Trước khi Diệp Tích không thích hợp, có từng xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"
"Đặc biệt?" Nam sinh Giáp nghĩ nghĩ: "Không có gì đặc biệt cả, đều rất bình thường mà..."
Nam sinh Ất dùng cùi chỏ chọc nam sinh Giáp: "Ngày tụ tập đó cậu còn nhớ không?"
"À à à đúng rồi!" Nam sinh Giáp nhớ tới: "Trong lớp chúng tôi có một bạn tổ chức sinh nhật, bởi vì trùng vào ngày nghỉ, cho nên hẹn nhau ra ngoài đi dã ngoại."
Diệp Tích và bạn gái cậu ta cũng đi.
Nhưng rất nhanh Diệp Tích và bạn gái cậu ta đã tách ra khỏi đội ngũ, mọi người chỉ nghĩ là họ đi chơi riêng, cũng không để ý.
Nhưng cả một đêm vẫn không thấy Diệp Tích và bạn gái cậu ta về.
Mãi đến ngày hôm sau mọi người mới nhìn thấy họ, hai người đều rất chật vật, nói là lạc đường trong rừng.
Nam sinh Giáp: "Chính là từ sau ngày đó, Diệp Tích trở nên không thích hợp."
Sơ Tranh bảo hai nam sinh để lại địa chỉ dã ngoại và phương thức liên lạc của bạn gái Diệp Tích cho cô.
-
"Em đang điều tra gì vậy?"
Hai nam sinh đi rồi, lúc này Tinh Tuyệt mới lên tiếng.
Sơ Tranh điều tra địa chỉ kia một chút, đồng thời trả lời hắn: "Không nên hỏi, giải thích quá phiền phức."
"..."
Tinh Tuyệt hơi trầm mặc, thật sự không hỏi nữa: "Vậy bây giờ em muốn đi đến đây à?"
"Không đi, đưa anh về nhà."
Tinh Tuyệt: "Anh mới là bạn trai em, nên là anh đưa em về nhà mới phải."
"Bệnh nhân câm miệng đi."
"..."
-
Cuối cùng vẫn là Sơ Tranh đưa Tinh Tuyệt về, Tinh Tuyệt muốn đưa Sơ Tranh về, Hồ Thạc bên kia cũng không chịu mà.
Hắn chỉ muốn tiên sinh nhà mình ra ngoài đi một vòng, kinh doanh một tẹo, cũng không phải muốn tiên sinh chạy khắp nơi.
Tinh Tuyệt nhìn tàn ảnh của thành phố nhanh chóng lui về phía sau ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Thế giới này rất xa lạ với anh." Tinh Tuyệt đột nhiên lên tiếng, hắn quay đầu: "Chỉ có em, có thể làm anh cảm nhận được một chút quen thuộc."
"Như vậy không phải rất tốt sao."
Tinh Tuyệt trầm mặc nhìn cô, không nói chuyện.
Sơ Tranh không nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn hắn, Tinh Tuyệt lập tức cong môi mỉm cười: "Ừ, rất tốt, có em bên cạnh, anh cảm thấy rất an tâm, cho nên bạn gái có thể đến thăm anh nhiều nhiều không?"
Tinh Tuyệt hơi kéo dài âm cuối, có chút giống làm nũng.
"Em rất bận."
Mặt mày Tinh Tuyệt ôn hòa: "Nhưng anh cũng rất quan trọng không phải sao?"
"Đúng." Sơ Tranh dừng một chút: "Em sẽ cố."
Vất vả lắm mới lấy được tới tay...
Đương nhiên phải cưng chiều.
Nụ cười trên mặt Tinh Tuyệt càng rõ ràng hơn: "Anh sẽ cho người chuẩn bị phòng cho em ở trang viên, em thích phong cách gì? Đồ dùng trong nhà thích kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây?"
Tinh Tuyệt nói là nói mãi không dứt.
Nhưng giọng hắn rất hay, tốc độ nói cũng không nhanh, như dòng suối nhỏ lững lờ trôi qua.
Ánh mắt Sơ Tranh tối nghĩa liếc hắn một cái, Tinh Tuyệt lập tức nhận ra: "Sao thế? Nhìn anh như vậy làm gì?"
"Anh đẹp."
Tinh Tuyệt cười khẽ: "Thật biết ơn vì anh đẹp như vậy, làm bạn gái anh bên anh không rời không bỏ."
Hồ Thạc ngồi phía trước nghe một đống lời: "..." Thôi ngài dẹp đi giùm!
Còn không rời không bỏ...
Nếu không có thù lao, cô ta đã sớm chạy.
Bây giờ người ta xem ông thành thù lao đó ông ơi.
Lúc nào tiên sinh mới có thể khôi phục ký ức, lau sạch con mắt mà nhìn cho rõ đường đi!!
Cô ta lại còn trắng trợn lừa gạt tiên sinh... Đáng ghét mà.
Nhưng không dám nói... Hắn có lỗi với tiên sinh nhà hắn, tiên sinh ô uế mất rồi.
Hồ Thạc ở phía trước hối hận cho đến khi đến trang viên Tinh Gia.
Đưa mắt nhìn Tinh Tuyệt đi vào xong, lại phải đưa Sơ Tranh về.
Cho nên vì sao cô lại nói đưa tiên sinh về chứ? Mẹ nó đây là dùng xe của tiên sinh mà!!