Chuyện Hứa Sơ Tranh bị ức hiếp, cho dù bà ta không biết nhất thanh nhị sở, thì cũng biết một chút.
Chỉ là thành tích của Hứa Sơ Tranh không tốt, hơn nữa bình thường có buồn cũng không nói ra, nên sẽ không cáo trạng, cô Chu tự nhiên xem như không biết.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Lúc này bị Sơ Tranh nói rõ ra như thế, và các giáo viên lớp khác dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua, trên mặt cô Chu có chút không chịu được.
"Thân là chủ nhiệm lớp, tôi nghĩ cô cũng biết, nhưng cô tùy ý để chuyện này tiếp diễn, cô đủ tư cách làm giáo viên à?"
"Hứa Sơ Tranh!"
Cô Chu vỗ bàn một cái đứng lên.
Thần sắc cô gái bình thản nhìn bà ta, không hề bị hù dọa chút nào.
Chúc Tử An và các anh em của hắn đều bị dọa sợ.
Tiểu học muội này trâu nha!
Đánh trúng cả đám!
"Em nói chuyện với giáo viên kiểu gì vậy?"
"Nói tiếng người, cô nghe không hiểu?"
Lời này không phải đang nói bà ta không nghe hiểu tiếng người sao?
"Hứa Sơ Tranh!" Cô Chu bị Sơ Tranh chọc giận đến mức toàn thân phát run, bà ta hít sâu một hơi: "Bây giờ đang xử lý chuyện em ép các bạn học khác uống trà sữa, em đừng kéo chuyện khác vào."
"Lấy chứng cứ ra đây." Không có chứng cứ là đang vu oan cho ta nha!
"..."
Trà sữa đã uống vào bụng, thì lấy đâu ra chứng cứ nữa?
Hơn nữa cuối cùng cô còn mang hết những ly trà sữa kia đi.
Tất nhiên cũng có thể đến cửa hàng trà sữa hỏi xem cô mua bao nhiêu, nhưng dù vậy cũng không thể chứng minh, cô đưa số trà sữa này cho bọn họ uống.
Lúc đầu bọn họ chọn một nơi rất vắng vẻ, bình thường sẽ không có người đi qua, nên càng không có khả năng có người chứng kiến được.
Sự thua thiệt này, bọn Dư Duyệt chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
...
Thái độ của Sơ Tranh rất rõ ràng, lấy chứng cứ chuyện cô ép đám Dư Duyệt uống trà sữa ra.
Nếu không thì chuyện này cô tuyệt đối không nhận.
Cô Chu sợ Sơ Tranh lại làm trò trong văn phòng, khơi lên chuyện bị ức hiếp vừa rồi, nên mặc dù rất tức giận, nhưng cũng không còn cách nào.
Dư Duyệt không cung cấp được chứng cứ.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc rời đi.
Mấy người Chúc Tử An cũng được thả ra.
Chúc Tử An tiến đến trước mặt Sơ Tranh, nhắc nhở cô: "Tiểu học muội, lần này em đắc tội với Dư Duyệt rồi đấy."
"Thì làm sao?"
Khi ta vừa tới, Dư Duyệt đã đắc tội với ta kìa!
Con chó ngu dốt kia lại làm trên người cô có nhiều vết thương như vậy
Chúc Tử An cổ quái nhìn cô vài lần: "Em biết Chu xử vì sao lại giúp Dư Duyệt không?"
Chu xử? Tên này là ai!
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, mới hiểu được người Chúc Tử An nói là ai.
Cô Chu tuổi đã cao nhưng vẫn chưa kết hôn, nên mấy học tra ở sau lưng vẫn gọi bà ta như vậy.
Nói cô Chu giúp đỡ Dư Duyệt, đúng là cũng có một chút.
Các giáo viên khác có thể không hiểu tính cách của nguyên chủ, nhưng cô Chu có thể không hiểu sao?
Sao luôn chỉ có nguyên chủ bị bắt nạt.
Mà kết quả cô Chu lại trực tiếp chất vấn cô vì sao lại khi dễ bạn học chứ.
"Vì sao?"
"Em thật sự không biết?" Chúc Tử An nhìn hai bên một chút: "Hiệu trưởng trường chúng ta cũng họ Dư."
"Ồ."
Chuyện này nguyên chủ không biết rõ.
Dư Duyệt cũng không chủ động nói mình có quan hệ với hiệu trưởng.
Phản ứng của Sơ Tranh rất lãnh đạm, làm Chúc Tử An càng nghi ngờ hơn.
Cô không sợ sao?
Bọn họ đã học lớp 12, sắp rời khỏi trường học, hơn nữa cũng không có ý định học tiếp, nên tất nhiên sẽ không sợ hiệu trưởng.
"Tiểu học muội, em lợi hại nha, dám nói chuyện với Chu xử như vậy."
"Có gì mà không dám."
"Em thật sự bị bọn Dư Duyệt bắt nạt?"
"Ừ." Hứa Sơ Tranh bị bọn họ khi dễ, cô thì còn lâu!
Trước kia Chúc Tử An không chú ý, chỉ nhớ rõ có đôi khi quả thật trông thấy đám người Dư Duyệt kéo một nữ sinh.
Nhưng nữ sinh kia luôn luôn cúi đầu, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy rõ.
"Nhìn không giống a..." Chúc Tử An nói thầm một tiếng.
Người này có điểm nào giống người bị bắt nạt đâu?
Cô càng giống người đi bắt nạt hơn thì có.
Dáng dấp Chúc Tử An rất cao lớn, nhìn khá dọa người, nhưng kì thực cũng không dọa người như vậy, lúc nói chuyện đều mang theo ý cười du côn, nhìn còn rất soái khí nữa kìa.
"Tiểu học muội, thêm Wechat chứ."
"Không có."
"Làm sao có thể, bây giờ có ai mà không chơi Wechat, tiểu học muội đừng lạnh lùng như vậy mà, thêm một cái đi."
"Không có điện thoại." Sơ Tranh tăng thêm hai chữ.
Lấy tình hình của nguyên chủ, làm sao Hứa gia lại mua điện thoại cho cô được.
Chúc Tử An quả thật không thể tin vào tai mình.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi.
Vẫn còn có người không có điện thoại à.
Nhưng nhìn dáng vẻ lạnh như băng của Sơ Tranh, cũng không giống như đang nói dối, Chúc Tử An đành phải tiếc nuối mang mấy anh em rời đi.
Tiểu học muội này rất thú vị nha!
Dư Duyệt và đám chị em của cô ta rời khỏi văn phòng, cô ta bước nhanh đuổi kịp Sơ Tranh, ngăn cản cô ở góc cầu thang.
"Hứa Sơ Tranh, tao mặc kệ mày đang chơi trò gì, nhưng chuyện ngày hôm nay mày phải nhớ kỹ cho tao!"
Dư Duyệt nói xong, từ từ đi xuống lầu.
"Mày tưởng là cấu kết với Chúc Tử An thì không sao à, Hứa Sơ Tranh mày đừng có nằm mơ, chờ đấy cho chúng tao!"
"Chờ đấy!"
"Mày sẽ biết tay tao!"
Ba nữ sinh phía sau, một người nói với cô một lời trước khi đi.
Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía, cuối hành lang có một cái bồn rửa tay, bên cạnh đặt một chiếc thùng, Sơ Tranh đi đến ban công, nhìn ra bên ngoài một chút.
Cầu thang đều ở bên này, Dư Duyệt chắc sẽ không trở về lớp học...
Cô xách cái thùng không biết đựng thứ nước gì ở trong, chờ khi bọn Dư Duyệt ra ngoài, trực tiếp đổ xuống.
Sơ Tranh lùi lại.
Nghe thấy tiếng thét chói tai phía dưới, cô trấn định đặt thùng lại chỗ cũ.
【 Tiểu tỷ tỷ cô có biết hoàn cảnh hiện tại giống như cảnh gì không? 】
"Như cái gì?"
【 Nhân vật nữ chính bị nữ phụ độc ác ức hiếp. 】
"Ta là nữ chính?"
【 Không, cô là nữ phụ độc ác. 】
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Vương bát đản mi ngứa da à?"
【...】 Chạy chạy.
...
Nguyên chủ không ở trọ trong trường.
Sơ Tranh tan học trở lại Hứa gia.
Trong nhà rất náo nhiệt, Sơ Tranh mở cửa đi vào, tiếng ồn ào càng lớn hơn.
Ông Hứa đang uống rượu với người khác, một bàn toàn đàn ông, trong phòng mùi rượu nồng nặc.
"Nha, lão Hứa, con gái ông về kìa."
"Tốn tiền vô dụng." Ông Hứa đã uống hơi nhiều, nghe vậy thì chỉ mắng một tiếng: "Uống rượu uống rượu."
"Con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của cha, lão Hứa ông ở trong phúc mà không biết hưởng phúc nha." Gã đàn ông dùng ánh mắt không chút hảo ý đảo qua người Sơ Tranh.
"Áo bông nhỏ tri kỷ cái gì, lão tử nuôi nó tốn hết cả tiền." Ông Hứa hùng hùng hổ hổ, chẳng nói được câu gì tốt đẹp.
Những người khác có phản đối có đồng ý.
Nhưng sau khi uống hết rượu, thì lời nói bắt đầu rất không êm tai, tràn đầy những từ ngữ ô uế.
Bà Hứa và Hứa Thịnh Huy đều không ở nhà, không biết là đi đâu rồi.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đóng cửa lại, tiến vào toilet.
Từ khi đến đây cô vẫn chưa xem dung mạo của thân thể này.
Nữ sinh trong gương mặc đồng phục học sinh rộng rãi, tóc mái quá dài, che mất đôi mắt.
Sơ Tranh hất tóc mái lên, soi gương nhìn trái nhìn phải một chút.
Tướng mạo ông Hứa bình bình, nhưng dáng dấp bà Hứa không tệ.
Nguyên chủ kế thừa gen của bà Hứa, một đôi mắt to đen nhánh, mắt hai mí, lông mày như liễu, không trang điểm cũng cực kỳ xinh đẹp.
Có lẽ vì không đủ chất, nên màu sắc làn da ảm đạm, cả người nhìn không có chút tinh thần gì.
Nhưng nhìn tổng thể mà nói thì vẫn rất đáng yêu.
Sơ Tranh tìm một cái kéo, cắt bới tóc mái quá dài đi.
Cô rửa mặt xong mới ra ngoài, đi ngang qua phòng khách rồi trở lại gian phòng của mình.
Căn phòng của nguyên chủ không tính là lớn, chỉ có một cái giường, một cái bàn học và tủ treo quần áo, không hề có vị trí dư thừa.
Đáng thương a.
***
Nguy dồiiiiiiii 😭
Ta đọc xong vị diện và chơi trò edit từ dưới lên, mới làm được mấy chương nhưng giờ lười làm phía trên quá chờiiii
╥﹏╥ ╥﹏╥ ╥﹏╥
Hay ta up ngược cho các nàng xem nhé, haha 🤣🤣🤣
Sắp thi nữa, lười ôn tập, rầu quá trời rầu ╥﹏╥
Thời gian này thương ta thì đừng hối chương, qua tháng 1 năm sau rồi chúng ta bung xõa, lúc đó ta mới thi xong.