Phí Giáng cho người đi lấy giám sát tới cho hắn, bên trong giám sát, xe của Liễu Kim Lê đang ở hạng hai.
Nhưng hoàn toàn không thể thấy được tình huống trong xe.
Phí Giáng có chút bực bội.
Người trong xe lại cảm thấy không khí bị đè nén, phía sau lưng dần dần chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tiên sinh nói trở mặt là trở mặt.
Bọn họ thật sự có chút không chịu nổi.
Hình ảnh trong giám sát, xe đằng sau Liễu Kim Lê dần dần đuổi theo, nhưng nó cũng không vượt qua, mà là tới gần chiếc xe kia.
Phí Giáng nhíu mày.
Gần như là đồng thời, chiếc xe kia đâm vào.
Xe của Liễu Kim Lê bị đâm đến lệch phương hướng, xe đằng sau trong nháy mắt vượt qua cô ấy.
Liễu Kim Lê muốn vượt lên, nhưng dường như người phía trước đã thương lượng xong, chèn ép cô ấy đến sít sao.
Phí Giáng nhíu mày càng sâu hơn.
Chỉ với kỹ thuật này, mà còn muốn dẫn bạn nhỏ nhà hắn đi chơi.
Sở Chiếu Ảnh nhất định phải lấp hồ!
-
Trên tay lái phụ đặc biệt kích thích, Sơ Tranh phi thường hối hận vì đã lên, thế này quá phá hư hình tượng đại lão của cô.
Xe liên tiếp bị đụng, biểu hiện của Liễu Kim Lê cũng coi như trấn định, lần nữa hăng hái đuổi theo, vượt qua trên một khúc cua, tới gần hạng nhất.
Mắt thấy Liễu Kim Lê sắp vượt qua rồi, xe đằng sau lần nữa đuổi theo.
Đối phương bay thẳng tới chỗ cô ấy, nhìn tư thế kia, rõ ràng là muốn xô cô ấy ra khỏi đường đua.
Liễu Kim Lê không nghĩ tới đối phương căn bản không có ý định thi đấu đứng đắn, mà chỉ chăm chăm đến để loại bỏ cô ấy.
Nhưng nghĩ lại một người có thể dùng loại thủ đoạn hạ lưu kia ngăn cản cô ấy trước khi thi đấu, sẽ thật sự đấu nghiêm túc với cô ấy sao?
Liễu Kim Lê đột nhiên có chút hoảng hốt, trên xe của cô ấy còn có người... Nếu như xảy ra chuyện gì, thì đó không phải là chuyện riêng của cô ấy nữa.
Khi Liễu Kim Lê bị phân tán tinh thần, đột nhiên cảm giác trên mu bàn tay mát lạnh.
Tiếp đó một lực lượng kéo cô ấy rẽ ngang sang bên cạnh.
Chiếc xe đằng sau sượt qua sát thân xe.
Liễu Kim Lê nhìn theo cánh tay đặt trên mu bàn tay mình sang.
Sắc mặt cô gái bình tĩnh, ở vào hoàn cảnh như vậy, dường như cũng không tạo thành gánh nặng lớn lao gì cho cô.
Cô vẫn cứ vân đạm phong khinh như vậy.
Bất cứ chuyện gì ở trong mắt cô, đều không phải là vấn đề.
Vừa rồi...
"Nhìn phía trước."
"... A a a."
Liễu Kim Lê hít sâu, vội vàng kéo tinh thần về.
Cô ấy không thể thua!
Kỹ thuật của Liễu Kim Lê đúng là không tệ, nhưng cũng không chịu nổi có người dùng thủ đoạn không chính quy, ba lần bốn lượt muốn trực tiếp xô xe của cô ấy ra khỏi đường đua.
Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn.
Có thôi đi không, mông cô cũng sắp nở ra bốn cánh hoa rồi đây này.
Sơ Tranh không kiên nhẫn được nữa, làm người xấu sẽ gặp xui xẻo.
Ở trên một chỗ rẽ, đối phương dự định tiếp tục giáp công Liễu Kim Lê.
Liễu Kim Lê cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng mà ai biết chiếc xe đằng sau đột nhiên vô duyên vô cớ lật ra khỏi đường băng.
Liễu Kim Lê: "..."
Sơ Tranh thu hồi ngân tuyến lại, ngón tay chụp lên cổ tay, bình tĩnh nhìn phía trước.
Hạng nhất chính là xe của Thôi Lộ Lộ, nhưng không phải Thôi Lộ Lộ lái, mà là người đàn ông cô ta dẫn theo lái.
Người kia không biết Thôi Lộ Lộ tìm được ở đâu, không giống tay đua nghiệp dư, mà càng giống như tay đua chuyên nghiệp hơn.
Liễu Kim Lê muốn vượt qua hắn ta, có chút khó khăn.
Mắt thấy chỉ còn nửa vòng, nhưng Liễu Kim Lê vẫn có chút khoảng cách với đối phương.
"Cô rất muốn thắng?"
Sơ Tranh hỏi cô ấy.
Liễu Kim Lê hơi trầm mặc, nói: "... Tôi có đồ ở chỗ Thôi Lộ Lộ, nhất định phải lấy về."
"Ồ."
Vậy thì thắng thôi.
-
Sở Chiếu Ảnh mệt mỏi vô cùng, mở cửa xe ngồi vào, moi từ bên trong ra một chai nước, uống ừng ực hết hơn nửa lại.
"Tôi nói này anh trai ơi, cậu hơi quá đáng rồi đó!" Sở Chiếu Ảnh nghỉ mệt xong, bắt đầu khiển trách Phí Giáng.
"Tôi là anh em của cậu đấy, cậu không thể vì quần áo mà đánh gãy tay chân được nha!"
Phí Giáng: "Câm miệng."
"Tôi... Cậu xem gì đấy?" Sở Chiếu Ảnh nhìn vào màn hình giám sát.
Anh ta vừa vặn trông thấy cảnh tượng xe của Liễu Kim Lê xông qua vạch đích, đám người xung quanh reo hò ầm ĩ.
"Nhìn đi, tôi đã nói em tôi rất lợi hại mà." Sở Chiếu Ảnh lập tức khen một câu.
Phí Giáng không phản ứng với Sở Chiếu Ảnh.
Hắn cảm thấy trận đấu vừa rồi hơi kỳ quái, hạng nhất rõ ràng rất ổn, nhưng một khắc cuối cùng không biết vì sao lại hãm tốc độ lại.
Rõ ràng đối phương đã sắp thắng, vì sao cuối cùng lại đột nhiên thả chậm tốc độ?
Xe xảy ra vấn đề?
Nhưng trông trạng thái xe thì chắc hẳn không có vấn đề gì.
Vấn đề này, tương tự cũng làm cho Thôi Lộ Lộ rất hoang mang tức giận, rõ ràng đã sắp tới đích, vì sao lại đột nhiên thả chậm tốc độ.
Người tài xế lái xe càng vô tội hơn, hắn ta cũng không biết vì sao, chỉ là đột nhiên không cách nào chạy về phía trước được nữa.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn xe của Liễu Kim Lê xông lên.
Nếu như người này không phải do mình tự tìm, thì cô ta sẽ cho rằng đây là gian tế do Liễu Kim Lê phái tới.
Sắc mặt Thôi Lộ Lộ tái xanh xuống xe.
Liễu Kim Lê ngẩng đầu ưỡn ngực tới, khẽ vươn tay về phía cô ta "Đồ."
"Cuối cùng cô dùng thủ đoạn gì?"
Liễu Kim Lê vô tội: "Ui, xe là do người của cô lái, liên quan gì đến tôi? Tôi còn tưởng là Thôi tiểu thư nhường tôi đấy."
Thôi Lộ Lộ: "..."
Cô ta nhường cái quỷ chứ!
Liễu Kim Lê cười đùa tí tửng, sau đó lại sầm mặt lại: "Có chơi có chịu, Thôi tiểu thư, đưa đồ cho tôi."
Trong đôi mắt đẹp của Thôi Lộ Lộ có lửa giận từ từ bốc lên, nhưng lại không thể phát tác.
Thôi Lộ Lộ lấy từ trên người ra một quyển sổ da lớn chừng bằng bàn tay, ném cho Liễu Kim Lê, hất tài xế đứng bên cạnh cô ta ra, nghênh ngang rời đi.
Một quyển sổ nhỏ bình thường, nhìn qua không có gì đặc biệt.
Nhưng Liễu Kim Lê lại hết sức quý trọng kiểm tra một lần xem có hư hao gì không, xác định đều ổn thỏa, lúc này cô ấy mới thở phào.
"Sơ Tranh..."
Liễu Kim Lê quay đầu tìm người, kết quả bên kia chỉ có đám người quần ma loạn vũ, làm gì có người mà cô ấy quen thuộc.
"Người đâu?"
Lúc này Sơ Tranh đang bị người ta dẫn đi ra phía sau đám người, cuối cùng dừng ở trước một chiếc xe.
Có người mở cửa giúp cô, Sơ Tranh khom người lên xe.
Cửa xe đóng sầm lại, thân thể Sơ Tranh đột nhiên ngã về phía sau, dán lên trên cửa sổ xe.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông xâm nhập tới.
Trong xe nhỏ hẹp, có thể cảm nhận rõ ràng được tiếng hô hấp, nhịp tim của nhau.
Ngoài cửa sổ xe chợt có ánh sáng lướt qua, chiếu ra mặt mày tuấn mỹ của người đàn ông, mang theo sự táo bạo ngột ngạt kiềm chế bọc lấy lửa giận âm trầm.
Có lẽ người đàn ông vừa ăn kẹo, giữa hơi thở triền miên có hương vị ngọt lịm.
Cánh môi Sơ Tranh đau xót, nghe thấy giọng nói của người đàn ông: "Thất thần? Hử?"
Sơ Tranh: "..."
Ta không thất thần thì bây giờ không phải như vậy đâu.
Một tay Phí Giáng ôm lấy eo Sơ Tranh, một tay nâng phần gáy cô lên, lúc này cánh tay kia đang chậm chạp chuyển qua phía trước, năm ngón tay hờ hững chế trụ yết hầu cô.
"Ai cho phép em làm chuyện nguy hiểm như vậy?"
"Nguy hiểm gì?"
"Vừa rồi em làm gì?"
"... Hóng mát?"
Hóng... Mát?
Cô thật đúng là dám nói!
Phí Giáng cắn răng: "Em có biết sẽ chết người không?"
Sơ Tranh vẻ mặt chắc chắn: "Sẽ không."
Phí Giáng giận quá hóa cười, năm ngón tay dùng sức: "Không ai biết trước được chuyện ngoài ý muốn sẽ phát sinh lúc nào, làm sao em biết được sẽ không?"
"Bởi vì..." Ta lợi hại thôi! "Anh vẫn còn ở đây."
Phí Giáng sững sờ.
Sơ Tranh nói tiếp: "Anh vẫn còn, em sẽ không xảy ra chuyện gì."
Tay giam giữ Sơ Tranh của Phí Giáng khẽ buông lỏng, lẩm bẩm một tiếng: "... Tôi lại cứu không được em."