Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 67: DIỄN VIÊN NỔI TIẾNG (16)



Hơn ba tháng sau, Dương Nhược Nhược sinh một bé trai, đứa bé rất khỏe mạnh, mềm mại hồng hào, Tiêu Văn rất thích, thích đến mức quên cả sự tức giận ở công ty, anh tự cho mình nghỉ vài ngày để đến bệnh viện xem đứa trẻ, đương nhiên, Dương Nhược Nhược đã có công sinh con trai cũng được anh khen ngợi một hồi, sự chán ghét đối với cô cũng không còn nặng nề như trước nữa.

Sau khi sinh con xong, Dương Nhược Nhược đã cố chống một hơi để y tá đến nhìn thoáng qua rồi sau đó mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Đứa bé còn nhỏ, cả người nhăn nheo nhúm nhó, thật sự không thể nhìn ra là giống ai, hơn nữa đều nói con giống mẹ nên hẳn là sẽ giống cô hơn.

Cháu trai chào đời, cho dù cha mẹ Tiêu Văn có không thích thì hai người cũng không tránh khỏi có chút vui mừng khi nhìn thấy Tiêu Văn có chuyển biến tốt đẹp trong mấy tháng này, cha Tiêu Văn không đi nhưng mẹ Tiêu Văn lại đi xem, bà còn mang theo một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, và đứa trẻ đã được mua một cái khóa trường mệnh.

Khi Dương Nhược Nhược nhìn thấy mẹ Tiêu, cô cũng nhút nhát sợ sệt gọi mẹ, sau đó mẹ Tiêu sẽ lạnh mặt, và khi nhìn thấy đứa cháu đáng yêu trong lòng mình thì bà mới miễn cưỡng không phát hỏa: "Sau này đừng gọi tôi như vậy nữa, dù sao cô cũng chưa được gả vào Tiêu gia, gọi như vậy sẽ không ra thể thống gì cả."

Dương Nhược Nhược bị giáo huấn, mặc dù rất dịu dàng nhưng cô vẫn lau nước mắt như cũ.

Mẹ Tiêu ghét nhất là phụ nữ yếu đuối, được cưng chiều đến mức chỉ cần tùy tiện nói một câu thôi mà cũng đã khóc rồi, phụ nữ như vậy có xứng gả cho con trai của bà hay không?

Bà lười nói thêm, vừa bế cháu vừa trêu chọc một hồi, có lẽ là con của con mình nên càng nhìn càng thích, nếu như không có Dương Nhược Nhược mà chỉ có mỗi đứa trẻ này thì Tiêu gia bọn họ vẫn có thể chấp nhận được.

Chờ khi đứa trẻ được 40 ngày tuổi, đứa trẻ đã lớn hơn một chút, mẹ Tiêu thường xuyên đến xem cháu nên không cảm thấy có cái gì, nhưng đây lại là lần đầu tiên cha Tiêu bị kéo đến gặp cháu nội, lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ, ông liền cảm thấy: "Tại sao không giống Tiêu Văn một chút nào?"

Trái tim Dương Nhược Nhược siết chặt.

Mẹ Tiêu hừ một tiếng: "Không giống cái gì, rõ ràng là giống mà, ông nhìn xem cái mũi này cái tai này, không thấy giống hệt con trai mình hay sao!"

Dương Nhược Nhược lập tức nói: "Đúng vậy, lớn lên giống như vậy, chờ khi đứa bé lớn hơn chút thì sẽ càng giống nữa!"

Trong khoảng thời gian này, mỗi khi Tiêu Văn trở về thì cô đều sẽ nói với anh rằng đứa trẻ giống anh ở chỗ nào, khi mẹ Tiêu đến thì cô cũng sẽ nói, nói nhiều nên hai mẹ con đều cảm thấy rất giống.

Nhưng cha Tiêu lại không bị tẩy não, đây cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy nên liền lập tức cảm thấy không đúng.

Trong lòng ông có nghi ngờ nên dã dùng quan hệ, trộm lấy một sợi tóc để đi làm xét nghiệm ADN.

......

Thời gian vài tháng cũng đủ để hai bộ phim trước đó của Diệp Trăn được phát hành, một là phim võ hiệp mà ký chủ đã tham gia, hai là phim truyền hình Trung Hoa Dân Quốc đầu tiên của Diệp Trăn, thời gian chiếu rất eo hẹp, chỉ cách nhau lần lượt có nửa tháng.

Thời gian của Diệp Trăn cũng rất bận, ngày nào cũng bận đến mức chân không chạm đất, ngay cả thời gian ngủ cũng chỉ được thực hiện trong quá trình làm việc.

Vào thời điểm bận rộn như thế này, chị Lưu còn lo lắng một chuyện khác: "Tiêu Sách là nhà đầu tư của《 Ám Hương 》,tuy cậu ta đã hạ thấp và không mấy khi đối mặt với truyền thông, nhưng chắc chắn cậu ta sẽ tham gia bữa tiệc này, nếu như các em chạm mặt thì phải làm sao đây."

Diệp Trăn nói: "Làm sao là làm sao?"

"Em và Tiêu Sách đó! Không phải hai người đã không gặp nhau vài tháng rồi hay sao? Hơn nữa, nếu như gặp lại trong dịp này thì tin tức lúc trước cũng có thể bị lật lại, truyền thông nhất định sẽ viết loạn hết lên, lúc đó em phải tránh xa cậu ta ra một chút, trăm ngàn lần đừng để bị ảnh hưởng!"

Mặc dù Diệp Trăn đã chuyển nhà nhưng cô lại không có ý định cố tránh né Tiêu Sách, và anh cũng thật sự không cố ý đến tìm cô bởi vì câu nói kia.

Mấy tháng nay Diệp Trăn cũng không có thời gian để nghĩ về những việc đó, thời gian của cô đều bận rộn làm việc, bận rộn từ thiện, bận rộn đầu tư nhiều tiền hơn cho những người cần thiết, bởi vì đầu tư quá nhiều nên chị Lưu đã nói cô điên rồi! Nhưng cũng không thể không giới thiệu cho cô một người phụ trách khá tài giỏi, toàn quyền giúp cô đầu nhập để sử dụng số tiền. Cô không gây quỹ mà cô thực sự sử dụng quỹ của mình để đi làm từ thiện, chỉ cần người phụ trách không tham lam là có thể phát huy hết 100% tác dụng của đồng tiền.

Diệp Trăn rất hài lòng về điểm này.

Cô cười nói: "Gặp thì gặp thôi, chẳng lẽ còn muốn trốn không cho gặp? Tiêu Sách lợi hại như vậy, em cũng không dám đắc tội với anh ta."

Mấy tháng nay Tiêu Sách đã thể hiện rất tốt, ông cụ càng hài lòng về anh hơn, nhưng chính anh lại không hài lòng với sự vừa lòng này, mà đã bắt đầu có hành động ăn tươi nuốt sống và củng cố bản thân.

Kế hoạch trước đó của anh đã thành công rực rỡ.

Chuỗi rạp chiếu phim do anh đứng tên đã được đưa vào sử dụng, anh nắm giữ hầu hết các hướng đi của truyền thông, công ty đầu tư của anh đang hốt bạc mỗi ngày, anh đã đầu tư vào rất nhiều bộ phim, anh không chỉ là tổng giám đốc của Thịnh Thế mà anh còn muốn độc chiếm ngành giải trí và trở thành ông chủ của đế chế giải trí này.

Anh chứa đầy tham vọng, mỗi ngày hai tư giờ thì đã có hai mươi giờ làm việc, ngay cả người nhà muốn gặp mặt để nhìn anh một lần cũng là điều rất khó.

Ông cụ đã sớm biết hành động bốn phía của anh từ lâu nhưng cũng không nói gì, chỉ cho người đi chú ý, phát hiện anh còn làm tốt hơn so với những gì mà ông đã tưởng tượng, nên cứ mặc kệ anh vậy đi.

Vì sự buông thả của ông cụ nên Tiêu Sách đã phát triển càng ngày càng nhanh chóng, ngay cả anh cả Tiêu Hoa và anh hai Tiêu Khải cũng không thể không tạm thời ngừng chiến, xem anh trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất.

Anh quá thành công, rất nhiều người muốn nịnh bợ anh.

Với sự thành công này, ngay cả Tiêu Văn đã muốn có con trai từ lâu cũng không thể làm chuyển dời sự chú ý của anh ta, trong lòng ghen ghét.

Tất cả những thứ này vốn nên là của anh, nhưng bây giờ nó đã biến mất, nó đã bị Tiêu Sách chiếm đoạt!

Nhưng khi anh nghĩ đến việc cho dù Diệp Trăn có cái gì đó với Tiêu Sách thì cũng không thể gả vào Tiêu gia một cách quang minh chính đại, trong lòng anh lại cảm thấy có chút biến thái và vui sướng.

Nhưng niềm vui này đã bị phá hủy bởi xét nghiệm ADN do cha anh ném ra, cha Tiêu chưa bao giờ tức giận như vậy và cũng chưa bao giờ thất thố như thế, ông chỉ vào mũi Tiêu Văn mà chửi ầm lên!

"Đồ khốn nạn, mày tự mình xem đi, đây chính là đứa con tốt của mày! Mày nhìn xem, hai người có quan hệ huyết thống hay không?! Đồ khốn kiếp, mày chỉ vì một con đàn bà đê tiện mà gây rắc rối cho tới ngày hôm nay, nhưng mày nhìn xem, người phụ nữ mà mày gọi là dịu dàng lương thiện đã làm cái gì sau lưng mày! Quả nhiên là ghê gớm, sinh cho mày một đứa con trai kháu khỉnh ha!"

Tiêu Văn lập tức sững sờ, toàn thân phát run khi nhìn thấy xét nghiệm ADN, hai hàm răng nghiến chặt, toàn bộ mu bàn tay đều nổi lên gân xanh, "Không, không, đây không phải sự thật! Cha, cha đang lừa con!"

Cha Tiêu dùng nắm đấm đánh cho anh một cái, Tiêu Văn bị đánh ngã xuống đất, môi bị rách đến mức chảy máu, "Tao lừa mày? Được, được lắm, quả nhiên, ngoại trừ người phụ nữ dịu dàng và tốt bụng kia của mày ra thì những người khác đều là đang lừa dối mày!"

Tơ máu trong mắt Tiêu Văn vỡ ra, cuối cùng anh cũng khôi phục lại tinh thần sau khi bị cho một cú đấm, anh cầm lấy tờ xét nghiệm ADN, lập tức chạy đi tìm Dương Nhược Nhược.

Dương Nhược Nhược đang bế con ở nhà, cô nhìn đứa bé này càng ngày càng giống bạn trai cũ thì trong lòng liền thấp thỏm không thôi, cũng may Tiêu Văn rất dễ lừa, chỉ cần dịu dàng nói vài câu ở trước mặt anh thì anh sẽ không nghi ngờ cái gì nữa, điều này khiến cho cô cảm thấy yên tâm, nhưng lại lo lắng sau này đến Tiêu gia, lỡ như bị người ta phát hiện thì phải làm sao đây?

Cô lo lắng sốt ruột, Tiêu Văn về đến nhà, một cái tát khiến cho cô ngã xuống trên mặt đất, ném tờ giấy xét nghiệm ADN đến trước mặt cô, "Cô giải thích rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là chuyện như thế nào!"

Dương Nhược Nhược chỉ mới nhìn lướt qua chứ chưa kịp nhìn kỹ, nhưng cô đã bắt đầu khóc lóc trong hoảng sợ và sợ hãi, nói cô cũng không biết, tờ giấy xét nghiệm này khẳng định chính là giả, làm sao cô có thể làm ra việc có lỗi với anh? Nhưng Tiêu Văn sẽ không bao giờ tin cô nữa......

Anh liếc nhìn đứa trẻ kia rồi cười lạnh một tiếng, "Cút cho tôi, cút ra khỏi nhà tôi!"

Dương Nhược Nhược nói: "Nhưng mẹ con em chỉ có một mình anh, anh đuổi chúng em đi thì chúng em sẽ chết!"

Tiêu Văn chợt nhớ tới lời nói của Diệp Trăn, một người phụ nữ có thể làm kẻ thứ ba thì tại sao lại còn có da mặt dày nói không muốn phá hoại gia đình của người khác? Diệp Trăn còn nói, anh là vị khách thứ mấy của Dương Nhược Nhược? Diệp Trăn cũng nói qua, còn không biết đứa trẻ trong bụng này là của ai nên đừng coi tiền như rác......

Anh vì đứa trẻ này mà ly hôn với Diệp Trăn, đắc tội với ông nội, đắc tội với cha mẹ, mất đi công việc, mất đi tất cả, cuối cùng lại nói với anh rằng đứa trẻ này căn bản không phải là của anh!

Tất cả những kiên trì của anh đều trở thành trò đùa!

Anh tức giận đến mức nôn ra máu!

Cha Tiêu và mẹ Tiêu cũng chạy đến biệt thự, tiếng khóc và tiếng mắng ầm ĩ xen lẫn nhau.

Tiêu Văn lại nhớ đến sự xuất hiện chói mắt của Diệp Trăn trên màn ảnh gần đây một lần nữa, cô vẫn thanh lịch như cũ, vẫn cao quý, bất khả xâm phạm, nhưng anh thì sao, đã bị cô so sánh với cát bụi......

Anh bắt đầu hối hận, nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc lúc trước, mặc dù Diệp Trăn quá tập trung vào công việc và có hơi mạnh mẽ một chút, nhưng lúc đó bọn họ thật sự rất hạnh phúc, bọn họ là một đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt của truyền thông đại chúng, với sự hâm mộ và những lời chúc phúc!

Nhưng mà càng nghe nhiều, càng thấy nhiều thì cũng càng dễ chán, nữ thần cũng chỉ có như vậy, chẳng khác gì những người phụ nữ khác, nhưng lại xinh đẹp và nổi tiếng hơn, có gì đặc biệt hơn người à? Sau đó, Dương Nhược Nhược tuy nhút nhát nhưng lại tốt bụng và đáng yêu đã xuất hiện trước mặt anh, đó là một người phụ nữ hoàn toàn khác Diệp Trăn, và anh bắt đầu nổi lên sự hứng thú.

Tiêu Văn đang chìm đắm trong sự hối hận không thể tự kềm chế, cha Tiêu lại cảm thấy lạnh cả người, lúc trước vì để tránh cho Tiêu Văn khỏi bị phụ nữ làm cho mê hoặc, ông đã phái người đi điều tra Dương Nhược Nhược, kết quả cuối cùng cũng chỉ là một một người phụ nữ có một chút tâm cơ mà thôi, ông thậm chí còn không thể tìm được bằng chứng cho thấy bên cạnh cô ta có những người đàn ông khác! Nếu như ông sớm tìm được và đưa bằng chứng cho Tiêu Văn xem thì làm sao sẽ có mấy ngày này?

Nhưng kết quả hôm nay đã nói cho ông biết, quả nhiên Dương Nhược Nhược không phải là một người phụ nữ đơn giản, nhưng cô ta không có năng lực, vậy thì ai có thể làm được đến bước này?

Tiêu Sách sao?

Là vì Diệp Trăn à?

......

Doanh thu phòng vé của《 Ám Hương 》 là một tỷ, người tạo ra bộ phim đã tổ chức một lễ kỷ niệm.

Diệp Trăn là nữ chính nên tự nhiên cũng sẽ tham dự.

Tiêu Sách cũng đến đây.

Cô đã không gặp người đàn ông này vài tháng rồi, thoạt nhìn cũng không có quá nhiều sự thay đổi, khí chất trong sáng, dịu dàng như thường, bộ dáng tao nhã lịch sự.

Khi gặp lại cô, anh duỗi tay với cô: "Diệp tiểu thư."

Diệp Trăn khẽ mỉm cười: "Tiêu tổng."

Đôi nam nữ chính trong một vụ tai tiếng gặp lại nhau, trong lúc nhất thời liền trở thành tâm điểm chú ý trong sảnh tiệc to lớn, nhưng vì thân phận của Tiêu Sách nên không ai dám trắng trợn táo bạo, lại không giấu nổi sự háo hức trước bữa tiệc.

Diệp Trăn tao nhã và thoải mái, khuôn mặt tươi cười kia cũng không lộ ra ngoài, huống chi còn là một người đàn ông giỏi ngụy trang như Tiêu Sách.

Hai lòng bàn tay nắm lấy nhau đã tách ra khi vừa chạm vào nhau, bọn họ đều biểu hiện lịch sự nên không thể nhìn ra được một chút tình cảm nào dành cho nhau.

Nhưng khi đến trước bàn ăn, Diệp Trăn phát hiện cô lại ngồi kế bên Tiêu Sách, anh nhếch môi lên cười như không cười.

Chị Lưu nói nhỏ vào tai cô: "Hai người phải kiềm chế một chút." Rõ ràng là rất bình thường nhưng cô lại thật sự rất sợ hãi!

Diệp Trăn ừ một tiếng: "Chị cứ yên tâm." Chỉ cần người đàn ông kia không làm loạn thì cô còn có thể làm ra chuyện gì hay sao?

Cô đi qua ngồi xuống.

Tiêu Sách ngửi thấy mùi hương quen thuộc, vừa rồi trong toàn bộ sảnh tiệc, khi người phụ nữ kia vừa bước vào, anh chỉ có thể nhìn thấy cô.

Nhìn thấy thân hình quyến rũ của cô được bao bọc trong bộ váy dài, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười trên khóe miệng của cô, và cả đôi mắt trong sạch khi cô nhìn anh cũng đã khiến cho dòng máu yên tĩnh của anh lại sôi trào một lần nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.