Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua những tán cây xanh mướt, tiếng chim hót líu lo hòa cùng làn gió mát rượi tạo nên một buổi sáng trong lành. Sau khi tiễn Doãn Kì vào lớp học, Mai Vũ vui vẻ tung tăng bước trên con đường làng quen thuộc. Chiếc túi vải nhỏ đung đưa theo từng bước chân, và trên khuôn mặt cô nở nụ cười thoải mái, như thể mọi lo lắng đã được gác lại.
Thế nhưng, khi đi ngang qua một bụi cây lớn ven đường, cô đột nhiên nghe thấy tiếng động sột soạt từ phía đó.
Mai Vũ dừng lại, nhíu mày nhìn về phía bụi cây. Cảm giác quen thuộc từ hôm trước lại ùa về, khiến cô không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.
Cô đứng yên một lúc, chờ đợi xem có gì xảy ra. Khi tiếng động vẫn tiếp tục, Mai Vũ hít một hơi sâu, tiến lại gần rồi thở dài:
- Được rồi, các người lại làm gì ở đây nữa thế?
Như thể bị bắt quả tang, mấy bóng người mặc đồ đen trong bụi cây liền đứng bật dậy, gương mặt bối rối rõ rệt.
Họ cố gắng cúi thấp đầu, lúng túng biện minh:
- Chúng tôi... chúng tôi chỉ đang làm nhiệm vụ thôi, tiểu thư!
Mai Vũ khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén:
- Lại là nhiệm vụ của Lãnh gia? Thật không hiểu nổi Phong Uy, anh ấy nghĩ tôi cần các người canh chừng đến mức này sao?
Một trong số họ rụt rè bước tới, định nói gì đó, nhưng Mai Vũ chỉ giơ tay lên ngăn lại:
- Đừng. Nếu các người còn muốn tiếp tục làm việc, tốt nhất là biến đi trước khi tôi mất kiên nhẫn.
Cả nhóm người vội vàng cúi đầu xin lỗi, sau đó nhanh chóng rút đi trong sự im lặng. Nhìn theo bóng dáng họ biến mất, Mai Vũ chỉ biết lắc đầu cười khố:
- Phong Uy à, anh đúng là phiền phức hết sức.
Cô chỉnh lại chiếc túi trên vai, rồi tiếp tục bước đi về nhà, lòng vừa bực mình nhưng cũng không khỏi cảm thấy buồn cười trước sự lo lắng thái quá của Phong Uy.
Mai Vũ vừa bước đi vừa tận hưởng không khí trong lành của buổi sáng thì bất chợt phải dừng bước vì phía trước, một cô gái đang chắn ngang đường. Người này mặc một bộ đồ bó sát, khuôn mặt trang điểm lòe loẹt, đôi mắt sắc lạnh đầy khinh thường.
- Ô, ai đây? Mai Vũ, lâu ngày không gặp, giờ mới ló mặt về làng à? Cô ta lên tiếng, giọng đầy mỉa mai.
Mai Vũ ngước lên, ngay lập tức nhận ra người trước mặt. Là Hạ Lam, một người cùng làng, nổi tiếng với tính cách đanh đá và thường thích gây chuyện với cô từ trước.
Hạ Lam, lâu rồi không gặp! Mai Vũ đáp lại, cố giữ giọng bình tĩnh.Chị đứng giữa đường thế này, định chào đón tôi à?Hạ Lam cười nhạt, khoanh tay trước ngực:
- Chào đón? Cô nghĩ mình xứng đáng để tôi phí sức chào đón sao? Tôi chỉ tò mò thôi, sau ngần ấy thời gian, tại sao cô lại dám quay về đây? Không thấy xấu hổ à?
Mai Vũ khẽ nhếch môi, ánh mắt bình thản:
- Tôi về thăm nhà, không liên quan đến chị. Nhưng nếu chị cảm thấy không thoải mái, tôi có thể tránh mặt chị cả quãng thời gian ở đây.
Hạ Lam híp mắt, giọng nói càng thêm đay nghiến:
- Tránh? Làm sao tránh được? Cả làng này đều nhớ rõ cô từng là người thế nào. Cô nghĩ chỉ cần biến mất một thời gian là mọi chuyện sẽ qua à? Đừng tưởng bở!
Mai Vũ nhìn thẳng vào Hạ Lam, đôi mắt không còn giữ vẻ nhún nhường nữa:
- Chị muốn nhắc đến chuyện gì thì cứ nói rõ. Nhưng đừng nghĩ rằng tôi là người để chị muốn mỉa mai thế nào cũng được. Quá khứ là chuyện của tôi, tôi chịu trách nhiệm, không cần ai nhắc hộ.
Hạ Lam sững người trước thái độ thẳng thắn của Mai Vũ, nhưng nhanh chóng phản pháo:
- Đúng là vẫn cái giọng điệu đó. Lúc nào cũng giả vờ cao thượng. Cô có gì mà tự tin thế? Người như cô, tốt nhất nên cút khỏi đây thì hơn!
Mai Vũ bật cười nhạt:
- Chị ghét tôi đến vậy cơ à? Nhưng tiếc là tôi không cút đi được. Đây là nhà tôi, tôi có quyền quay về bất cứ khi nào tôi muốn. Chị không thích, cứ việc phớt lờ tôi. Chúng ta đâu cần lãng phí thời gian thế này.
Hạ Lam siết chặt tay, ánh mắt lộ rõ sự tức giận nhưng không thể phản bác được gì thêm. Thấy vậy, Mai Vũ bước ngang qua cô ta, vừa đi vừa nói:
- Chị nên tập trung vào chuyện của mình thay vì bận tâm đến tôi. Có lẽ như vậy sẽ nhẹ nhõm hơn đấy.
Mai Vũ vừa quay lưng bước đi được vài bước thì bất ngờ cảm thấy một lực đẩy mạnh từ phía sau. Cô loạng choạng suýt ngã xuống đất nhưng kịp thời giữ thăng bằng. Quay phắt lại, ánh mắt cô chạm ngay vào vẻ mặt đầy hả hê của Hạ Lam.
Chuyện gì đây? Chị còn muốn gì nữa?Muốn gì ư? Hạ Lam nhún vai, nụ cười nham hiểm nở trên môi.Chỉ là thấy cô đi mà chẳng nói lời nào, nên tôi giúp cô chút thôi.Trước khi Mai Vũ kịp phản ứng, từ phía xa, một nhóm người mặc đồ đen đột ngột xuất hiện. Họ di chuyển nhanh như gió, đứng thành hàng chắn giữa hai cô gái. Áp lực từ sự xuất hiện bất ngờ khiến Hạ Lam tái mặt, lùi lại vài bước, trong khi Mai Vũ chỉ biết thở dài.
Một người trong nhóm, có vẻ là trưởng nhóm, cúi đầu trước Mai Vũ:
- Tiểu thư, chúng tôi đã ở đây theo lệnh. Cô có cần hỗ trợ gì không?
Hạ Lam đứng chết trân, mắt mở to kinh ngạc. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rõ ràng, đám người áo đen này đang tôn trọng và bảo vệ Mai Vũ.
Mai Vũ khẽ nhắm mắt, rồi mở ra với vẻ mặt kiên quyết. Cô hít sâu, bình tĩnh nói:
- Tôi không cần các anh tham gia vào chuyện này. Đây là việc cá nhân, tôi tự giải quyết được
Nhóm người áo đen thoáng lưỡng lự nhưng vẫn đồng loạt cúi đầu, lùi về phía sau, giữ khoảng cách đủ để không can thiệp.
Mai Vũ quay sang Hạ Lam, ánh mắt lạnh lẽo hơn bao giờ hết:
- Tôi khuyên chị, đây là lần cuối cùng. Nếu chị còn cố gắng gây sự, thì đừng trách tôi không nể tình người cùng làng. Hiểu không?
Hạ Lam lắp bắp không thành lời, chỉ biết cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt sắc như dao của Mai Vũ.
- Giờ thì tránh đường!
Mai Vũ nói, giọng trầm nhưng uy lực.
Không đợi Hạ Lam đáp, cô quay lưng bước tiếp, để lại Hạ Lam đứng bối rối giữa con ngõ. Khi Mai Vũ đã khuất bóng, nhóm người áo đen của Lãnh gia cũng nhanh chóng rút lui vào một góc khuất, tránh gây sự chú ý không cần thiết. Trong lúc chờ lệnh mới từ Phong Uy, họ tranh thủ thảo luận về sự việc vừa rồi.
Cô gái lúc nãy là ai nhỉ? Trông có vẻ ngang ngược quá! Một người thì thầm, ánh mắt liếc về hướng Hạ Lam vừa bỏ đi.Chắc lại là kiểu người thấy cô Mai Vũ thay đổi thì không chịu nổi, cố tình gây chuyện thôi. Nhưng thật không ngờ, cô Mai Vũ bình tĩnh đến vậy. Người khác đáp, giọng đầy khâm phục.Trưởng nhóm, người lớn tuổi nhất, trầm giọng:
- Cô Mai Vũ không phải người bình thường. Trước đây nghe nói cô ấy cũng có phần nóng tính, nhưng giờ cô ấy biết cách kiểm soát cảm xúc và xử lý vấn đề rất gọn gàng. Đó mới là điều đáng nể.
Một người khác xen vào, vẻ mặt hào hứng:
- Nhưng thú thật, tôi không ngờ cô ấy lại chọn không cần chúng ta can thiệp. Tưởng cô ấy sẽ để chúng ta xử lý thay chứ.
Trưởng nhóm lắc đầu, cười nhạt:
Đó là lý do vì sao cậu không làm trưởng nhóm. Người như cô ấy cần tự khẳng định bản thân. Cô ấy không muốn dựa dẫm vào chúng ta trong những chuyện nhỏ nhặt như thế.Cũng phải. Dù sao thì cậu chủ Phong Uy cũng đánh giá cao cô ấy. Đám người như Hạ Lam chẳng là gì so với côMai Vũ.
Một người khác nhận xét, gật gù.
Khi cuộc thảo luận vừa lắng xuống, trưởng nhóm ra hiệu:
- Được rồi, quay về báo cáo lại với cậu chủ. Đừng quên nhấn mạnh rằng cô Mai Vũ xử lý tình huống rất tốt, không cần bất kỳ hỗ trợ nào.
Cả nhóm đồng loạt gật đầu, rồi nhanh chóng biến mất vào bóng tối, như thể chưa từng xuất hiện.