Sáng hôm đó, Mai Vũ bật dậy từ sớm. Đồng hồ báo thức vừa đổ chuông, cô đã tỉnh giấc, đôi mắt vẫn còn đọng chút mệt mỏi từ những đêm ôn bài căng thẳng. Cô vươn vai, nhìn ra cửa sổ, và thấy bầu trời xanh trong, không một gợn mây. Một ngày hoàn hảo cho kỳ thi, nhưng cũng là ngày đầy căng thẳng. Trái tim cô đập nhanh, nhưng
Mai Vũ tự nhủ phải bình tĩnh vì dù gì đây cũng là kì thi quan trọng
Sau khi thay đồng phục gọn gàng, cô ghé vào phòng tắm rửa mặt, soi gương, hít một hơi dài. Trông mình tràn đầy quyết tâm, nhưng đôi mắt lộ rõ sự căng thẳng. Cô nhoẻn miệng cười tự động viên bản thân, sau đó đeo chiếc balo đã chuẩn bị sẵn và bước ra khỏi phòng. Ngoài hành lang ký túc xá, không khí yên tĩnh nhưng thoáng nghe tiếng thì thầm từ các bạn cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi. Một cảm giác đặc biệt như đang lan tỏa khắp nơi.
Mai Vũ vừa bước ra cổng ký túc xá thì bắt gặp Hà Linh, người bạn thân của mình. Hà Linh mang theo một ly cà phê nóng nghi ngút khói, đưa cho cô:
- Dậy sớm quá nhỉ? Cầm đi, cho tỉnh táo một chút.
Mai Vũ cười đón lấy ly cà phê, cảm giác ấm áp lan tỏa từ bàn tay đến tận trái tim.
- Cảm ơn nhé, cậu cũng vậy mà!
Hai cô bạn bước cùng nhau về phía khu giảng đường, vừa đi vừa trò chuyện để làm dịu đi sự căng thẳng. Khi đến trước cửa phòng thi, họ dừng lại, nhìn vào không gian trước mặt với hàng ghế bàn học xếp ngay ngắn, từng góc phòng đều sạch sẽ và sáng sủa. Mai Vũ và Hà Linh chúc nhau may mắn rồi chia nhau về đúng phòng thi của mình, mỗi người một hướng, hòa vào không khí im lặng và hồi hộp của đám học sinh trước cửa phòng thi.
Khi ngồi xuống chỗ của mình gần cửa sổ, Mai Vũ cố hít thở sâu, mắt nhìn qua ngoài cửa sổ để tự trấn an. Ánh nắng sớm mai len lỏi qua tán cây, tạo nên những mảng sáng tối trên bàn, như một điềm báo bình yên. Nhưng cảm giác yên bình nhanh chóng biến mất khi tiếng chuông báo hiệu bắt đầu vang lên. Giáo viên coi thi bước vào phòng, thông báo cơ chế thi rồi từ từ phát đề, từng tờ đề thi được truyền đến tay học sinh trong sự căng thẳng.
Mai Vũ đón lấy tờ đề thi, mắt lướt nhanh qua các câu hỏi. Có chút nhẹ nhõm vì nội dung không quá xa lạ, đều là những kiến thức mà cô đã ôn tập nhưng đồng thời cũng lắm câu hỏi hóc búa đòi hỏi cô phải suy nghĩ thật kỹ. Cô bắt đầu cầm bút, viết những dòng đầu tiên, tập trung hết sức vào bài làm. Mỗi câu hỏi đều như thử thách từng chút một, nhưng Mai Vũ tự nhủ mình đã chuẩn bị kỹ, và cô sẽ vượt qua.
30 phút
1 tiếng
2 tiếng
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Trong sự im lặng căng thẳng của phòng thi, chỉ có tiếng bút lạch cạch trên giấy, tiếng lật trang đề thi, và vài cái ngẩng đầu nhìn đồng hồ lo lắng. Đôi lúc, An Nhiên ngẩng lên, đảo mắt quanh phòng như để nạp thêm năng lượng. Cô thấy mọi người ai cũng đang tập trung dô bài làm của mình. Cảnh tượng ấy như một lời nhắc nhở giúp An Nhiên bình tĩnh và vững vàng hơn.
" Reng reng"
- Tất cả dừng bút. Không ai được viết nữa!
Khi tiếng chuông báo kết thúc vang lên, An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đôi vai như trút được một phần gánh nặng. Cô cẩn thận thu dọn đồ đạc, gấp đề thi và giấy nháp lại rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Từ đằng sau Hà Linh nhanh chóng bắt kịp cô ngoài hành lang, cả hai nhìn nhau, bật cười trong niềm hân hoan xen lẫn mệt mỏi.
Thế nào rồi, ổn chứ? Hà Linh hỏi, giọng đầy hào hứng.Cũng tàm tạm thôi. An Nhiên đáp, gương mặt phảng phất chút tự tin.
Có vài câu hơi khó, nhưng mình nghĩ mình làm hết sức rồi. Còn cậu thì sao?Cũng tàm tạm, may là có học bài kỹ.Hai cô gái cùng nhau bước xuống căng tin, quyết định ăn mừng nho nhỏ sau buổi thi căng thẳng. Không khí ở căng tin rộn ràng với các nhóm học sinh khác cũng đang thở phào nhẹ nhõm sau giờ thi. Tiếng cười nói vang lên khắp nơi, xua tan mọi căng thẳng của kỳ thi. Hai cô gái đi xếp hàng lấy đồ ăn rồi chọn một góc để ngồi. Và ở chiếc bàn đó có hai dáng người khá quen thuộc.
Hà Linh vui vẻ nói:
- Lãnh thiếu!Làm thiếu! Bọn này ngồi cùng nhé?
Nghe tiếng gọi, hai chàng trai ngẩng lên. Chính xác là nam chủ và bạn thân của anh - Lam Thanh Duệ.
- Ừ, ngồi đi.
Vẫn là giọng nói lạnh lùng của Phong Uy nhưng đi cùng với đó là ánh mắt dịu dàng của anh khi thấy Mai Vũ.
Hai cô gái kéo ghế ngồi xuống. Thanh Duệ nhanh chóng bắt chuyện:
- Thi xong rồi à? Nhìn mặt hai người vui vẻ lắm!
Hà Linh thở dài, vỗ nhẹ trán:
- Tụi này thi xong rồi nhưng căng thật chứ, vừa rồi có mấy câu Toán khó quá. Mình suýt chút nữa là bỏ qua đấy.
Phong Uy quay qua nhìn Mai Vũ rồi nói:
- Cậu làm bài ổn không?
Mai Vũ đáp:
- Cũng tạm thôi, có vài câu hơi rối nhưng mình cố hết sức rồi.
Lam Thanh Duệ bỗng bật cười, xua tay:
- Mấy câu rối thế này, chỉ cần chúng ta vượt qua là ổn rồi! Ai mà căng thẳng quá lại mất cả niềm vui.
Hà Linh nghe vậy cũng gật đầu phụ họa:
- Đúng đấy, bọn mình thi xong rồi, giờ thì tận hưởng thôi. Thế hai người thì sao?
Phong Uy cười khẽ, nhún vai:
- Mình cũng vừa thi xong mà, giờ ngồi chút cho thư giãn thôi.
Cuộc trò chuyện dần trở nên thoải mái hơn, cả nhóm bắt đầu chia sẻ những câu chuyện thú vị xoay quanh kỳ thi, những khoảnh khắc căng thẳng và cả những khoảnh khắc vui nhộn khiến ai cũng bật cười. Trong khoảnh khắc ấy, sự lo lắng thi cử như biến mất, thay vào đó là tiếng cười vui vẻ, cảm giác đồng hành và chia sẻ giữa bạn bè trong cùng một ngôi trường.