Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 67: 67





Ngày đại chiến đã đến, trong đêm khuya cả thành ráo riết đi bố trí công việc đồng thời phong tỏa người dân.


Nam Cung Dung Vương vốn là vua của một nước, không thể hèn nhát mà trốn đi, hắn ngồi ở long ngai mà bình tĩnh chờ đợi.


Bạch Nhược Đông bị Nam Cung Dung Vương cùng mọi người cản lại, nhốt ở trong củi vì sợ Bạch Nhược Đông sẽ ngoan cố mà đi theo Vân Yến ra chiến trường.


Vân Yến đã sớm đứng trên tường thành, một thân đỏ rực trong đêm, vạt áo phiêu dật trong gió.


Cô khẽ nheo mắt nhìn đoàn quân tạo phản đang đến gần, môi đỏ thẳm khẽ nhếch lên.


Chà, tên Nhuận Ngọc thật biết chọn giờ, chọn ngay đêm khuya để dễ dàng phục kích, đêm nay lại không trăng, rất thích hợp để giết người.


"Thanh Y tướng...!à không Tịch Y công chúa, mọi chuyện đều đã bố trí hoàn tất." Quân lính nhìn cô.


"Cứ gọi như bình thường, bây giờ thì đốt lửa lên, vào vị trí." Vân Yến nhàn nhạt nói, đôi mắt luôn hướng về phía đoàn quân kia.


Phát Linh vừa dẫn quân vào thành xong, cảm thấy có chút kì lạ, tại sao đêm khuya mà nhà ai cũng đốt lửa? Còn nữa, tại sao từ khi vào thành bọn họ không thấy lính canh đâu hết?
"Nương tử, nàng thật giỏi quá nha." Nhuận Ngọc cười ngốc nghếch, vẫy tay để thu hút sự chú ý của nữ nhân đang đứng ở đằng xa kia.


Mọi quân lính nhìn theo hướng của hắn thì thấy một nữ nhân lặng lẽ đứng, nhan sắc khuynh đảo chúng sinh, cô như một chiến thần vĩ đại, hùng vĩ bảo vệ cho mọi người, mà phía sau cô là một quân đoàn mạnh mẽ.



Ngay lúc này Phát Linh mới hiểu, thì ra là Vân Yến đã biết trước bọn họ sẽ tạo phản nên mới chuẩn bị kĩ lưỡng như thế.


Đột nhiên trong tay Vân Yến xuất hiện một thanh kiếm màu tím, xung quanh đính đá quý chói mắt, cô như một cơn gió mà lướt đến chỗ bọn họ.


"Nhuận Ngọc, tại sao ngươi lại tạo phản?" Vân Yến lành lạnh hỏi hắn, trong con ngươi sâu thẳm không có oán trách, hận thù hay chán ghét như anh nghĩ.


"Nếu nàng chịu gả cho ta, ta sẽ không tạo phản." Nhuận Ngọc nghiêng đầu nhìn cô.


"Nhưng mà bây giờ nàng lại trở thành vị hôn thê của tên họ Bạch kia vì vậy ta phải tạo phản để nàng mãi là của ta."
"Tại sao ngươi yêu ta?" Vân Yến nhìn hắn.


Nhuận Ngọc cứng họng, hắn không biết vì sao mình lại yêu cô nữa, hắn cúi đầu một lúc rồi lại ngẩng lên.


"Nàng có tin vào định mệnh không? Ta vừa gặp nàng thì đã biết nàng chắc chắn sẽ là nương tử của mình." Nhuận Ngọc tha thiết nói.


"Nói xong chưa? Toàn quân xông lên." Vân Yến lạnh nhạt hỏi, sau đó không chút chần chừ mà ra lệnh.


Nhuận Ngọc nhìn cô, rồi lại cười không rõ ý vị:"Toàn quân xông lên, Tịch Y công chúa là của ta, đừng làm nàng bị thương."
Phát Linh chạy đầu, sau đó là các quân lính theo sau, mỗi người đều được trang bị kĩ càng từ kiếm cho đến áo giáp, ngay cả ngựa cũng có loại giáp riêng.


Đoàn quân của Vân Yến thì khác hẳn, bọn họ không đầu tư vào vũ khí mà đầu tư vào chiến thuật và kiếm thuật.


Hai đoàn quân lao vào nhau như hổ đói, điên cuồng mà chém giết, những quân lính yếu ớt bắt đầu ngã xuống đầu tiên.


Phát Linh bình tĩnh nhìn cuộc chiến, không ngờ quân lính của bọn họ lại lép vế hơn của Tịch Y công chúa.


Một quân lính của cô lợi dụng lúc Phát Linh không để ý mà định đâm lén hắn thì bị hắn đá thẳng vào đầu, sau đó lại bị đâm vào tim, chết trong đau đớn.


Trong cuộc chiến tàn khốc, Vân Yến như một con rồng hiên ngang đi, cô đi đến đâu người chết đến đó, nếu nhìn kĩ sẽ thấy cả thân cô đã ướt đẫm, tay cầm kiếm cũng dính rất nhiều máu tươi.


Vân Yến như biết trước được mọi chuyển động của mỗi người, xoay người đâm tên quân lính phía sau rồi lại tiếp tục đi.


Nhuận Ngọc nhảy xuống ngựa, đi đến gần cô thì bị Phát Linh cản lại.



"Đại nhân, nàng ta không bình thường, nếu đến gần sẽ rất nguy hiểm." Trong mắt Phát Linh có vài tia lo lắng cùng kiêng kị.


"Phát Linh, đừng cản ta." Nhuận Ngọc giật tay mình ra, lạnh lùng mà liếc Phát Linh một cái, sau đó tiếp tục đi.


"Đại nhân..." Biết mình không thể làm được gì, Phát Linh liền đi theo sau hắn để dọn dẹp bọn cản đường.


Càng đến gần, Nhuận Ngọc càng nhìn thấy rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt đẹp đẽ của cô.

Xung quanh Vân Yến, xác chất thành đống, máu đổ thành sông.


Ánh mắt cô vừa điên cuồng vừa phấn khởi nhìn Nhuận Ngọc.


"Cầm kiếm lên, chúng ta đấu kiếm." Vân Yến trực tiếp ra lệnh cho Nhuận Ngọc.


"Được, nương tử." Nhuận Ngọc rút kiếm ra, không chút nhân nhưng mà ra tay trước.


Hai thanh kiếm chạm vào nhau, khuôn mặt hai người cũng gần nhau, thấy anh ngẩn ngơ, ngay lập tức Vân Yến liền đạp vào bụng hắn.


Nhuận Ngọc văng ra xa, máu từ khóe miệng chảy xuống, hắn tấm tắc, nương tử thật là giỏi.


Phát Linh vừa chú ý đến hắn thì bị các quân lính của cô cản lại, buộc phải đánh nhau với bọn họ trước.


\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại Hoàng Cung.


Bạch Nhược Đông trực tiếp phá cửa ra, chỉnh y phục gọn gàng rồi đi đến chỗ Nam Cung Dung Vương.



"Bạch thiếu gia, ngươi không được đi ra ngoài đâu." Nam Cung Dung Vương cho người bao vây xung quanh cậu ta, ép cậu ta ngồi bên cạnh hắn.


"Ta muốn gặp nàng ấy." Bạch Nhược Đông lạnh tanh nói.


"Bạch thiếu gia, tại sao ngươi lại ngoan cố như thế?" Nam Cung Dung Vương chống cằm.


"Vì nàng là vị hôn thê của ta." Bạch Nhược Đông thản nhiên đáp.


"Vậy bây giờ ta với ngươi cùng chơi một ván cờ đi, ngươi thắng thì ta sẽ cho ngươi ra ngoài." Nam Cung Dung Vương đề nghị, cho người lấy bộ cờ yêu thích của mình.


"Được." Bạch Nhược Đông không kiên nhẫn mà đáp.


Từng nước đi của Bạch Nhược Đông đều dồn Nam Cung Dung Vương vào con đường bí hiểm nhưng hắn nhanh chóng lật ngược tình thế trong tích tắc, bao vây lấy quân cờ của Bạch Nhược Đông.


"Bạch thiếu gia rất có tài trong việc chơi cờ." Nam Cung Dung Vương khen ngợi cậu ta.


"Quá khen, ta thừa biết như vậy thưa bệ hạ." Bạch Nhược Đông cười nhạt.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.