Đến giờ ăn trưa, đám học sinh lại như cũ tụ tập ở căn tin để trò chuyện cùng nhau.
Bình thường thì căn tin cũng đông người nhưng cũng không ồn ào mấy, nhưng có vẻ hôm nay là dịp đặc biệt nên nơi này có phần ồn ào.
Và chủ đề chính mà các học sinh đang nhắc đến nhiều nhất bây giờ là về---
"Các cậu nghe tin gì từ lớp ma pháp cấp cao chưa?"
Học sinh tóc hồng nọ nhanh chóng hỏi: "Lớp ma pháp cấp cao lại có tin tức gì hay ho nữa rồi à?"
"Tớ nghe rồi này, nghe bảo Rosilatte Aunties đi học trễ, lại đúng vào giờ dạy của giáo sư Quankin nữa..." Học sinh tóc xanh ngồi cạnh làm vẻ mình đã biết tất.
Tóc hồng nghe thế liền bĩu môi: "Thế thì có gì nghiêm trọng đâu, một người chăm học như Rosilatte Aunties lâu lâu đi trễ một ngày cũng nghiêm trọng đến vậy à, mà giáo sư Quankin ở trường ta vốn mang tiếng là hiền như bụt, chắc là sẽ bỏ qua thôi."
"Cậu thật sự nghĩ nếu như chuyện chỉ có nhiêu đó mà vẫn có thể làm cả trường xì xầm cả buổi nghỉ trưa hả?" Tóc tím khinh bỉ.
"Ờm..." Học sinh tóc hồng ngượng ngùng chớp mắt.
Học sinh tóc xanh tiếp tục nói: "Nghe nói thiếu gia nhà Lynchburg còn cố ý làm gì xấu với Rosilatte Aunties nhưng bị cậu ta phát hiện. Nhưng khi nghe lời giáo sư nói xong thì cậu ấy cũng bỏ qua."
"Thế mà có người lại cố ý bày trò hại Rosilatte Aunties nữa, và khi mà cậu ta đã nhận ra thì đã tức giận dùng ma pháp phá hư đồng phục của giáo sư và một số học sinh khác ngay lập tức luôn. Nghe bảo lượng ma pháp mà Rosilatte Aunties tỏa ra lúc ấy rất khủng khiếp đấy, có vẻ là đã chịu ấm ức lâu rồi."
"Ể, mình không tin Rosilatte Aunties sẽ làm như vậy đâu." Học sinh tóc hồng nghi hoặc phản bác, "Lúc trước gia đình mình có qua lại một chút với gia tộc Aunties, Rosilatte Aunties ngày đó không có dữ dội như thế đâu, cô ấy là kiểu người dẫu có ai đánh mình đi nữa, cô ấy vẫn sẽ cam chịu bỏ qua cho họ đó."
"Bản tính con người sớm muộn gì chẳng thay đổi, cậu nghĩ Rosilatte Aunties sẽ mãi mãi là một tiểu thư chăm học ngây thơ dễ bắt nạt à?"
"Ừm... cũng tội nghiệp cô ấy nhỉ."
"Chà, thật ra cũng không thể nói là cô ấy tự nhiên bị ghét được. Theo một nguồn tin đáng tin cậy của tớ trong lớp ma pháp cấp cao thì Rosilatte Aunties hình như đã gây hấn với Violet Phatasdra nên mới bị... thế đó."
"Ồ, thì ra Rosilatte Aunties là người như vậy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha." Học sinh tóc hồng há hốc mồm.
Tóc tím chọc chọc tay vào hai má phúng phính của tóc hồng, "Cậu đúng là dễ tin người, mọi chuyện sẽ không đơn giản như mấy lời đồn được đâu."
...
Ngồi cách ba người kia chỉ khoảng hai bàn, những cuộc trò chuyện thú vị ấy đều đã được nghe thấy tất bởi cô gái tóc bạch kim.
Mặc trên người bộ đồng phục màu xanh đỏ cao quý cùng chiếc huy hiệu mà chỉ những người đứng đầu mới có, cô khẽ cong môi nhấp một ngụm trà hoa.
Tự nhiên nổi tiếng, ngại ghê.
"Rosilatte Aunties!"
Một tiếng gọi vang vọng cả căn tin thốt ra từ miệng của một người uy quyền khiến mọi người không thể không chú ý đến.
Nhìn sang nơi phát ra tiếng thét ghê người đó, ai cũng có thể thấy một nhóm chừng năm học sinh, bao gồm tóc xanh đậm, tóc xanh nhạt, tóc đỏ, tóc tím và tóc vàng kim.
"Ký chủ, bọn họ có tên đàng hoàng đó." 000 không nhịn được ngoi lên nhắc nhở, "Tóc vàng kim là vị hôn thê của nguyên chủ đấy."
Vân Yến ninh mày, kiêu căng nói: "Bọn họ gặp ta để làm gì? Đột nhiên thấy ta xinh đẹp quá nên chạy đến xin làm quen hả?"
000: Ha hả.
Ký chủ vẫn suy nghĩ tích cực như thế khi sắp gặp bọn học sinh đó là ổn rồi.
Lúc Vân Yến và 000 đang giao tiếp vui vẻ, đám học sinh lại tiếp tục bàn tán về nhóm học sinh đang ngạo nghễ bước đi.
"Là Ciel Avisyan thiếu gia cùng những người hầu cận ngài ấy nhỉ."
"Omg, tại sao một người cao quý như cậu ta lại xuống căn tin nhỉ?"
"Hình như bọn họ đang đi đến nơi ở của tiểu thư nào thì phải..."
"Tóc bạch kim, mắt xanh... gì nhìn quen vậy."
"Là Rosilatte Aunties đó bạn!"
Mọi người: Rosilatte Aunties đang ở đây?!
Rosilatte Aunties không phải là cái cô gái đang ngâm ngâm nở nụ cười rạng rỡ kia ấy chứ?
Nhận thấy được tiếng xì xầm càng ngày càng tăng lên, ánh nhìn soi mói cũng tập trung dần về phía mình, nụ cười của Vân Yến càng ngày càng nhạt dần.
Để giữ chút hình tượng học bá mỹ nhân xinh xắn ngọt ngào đáng yêu còn sót lại sau trận đấu khẩu lúc nãy ở lớp, Vân Yến phải làm ra vẻ mình không biết gì cả.
Khuôn mặt thân quen nọ ngày càng gần, Vân Yến cũng bắt đầu nhìn sang kẻ đó.
"Avisyan thiếu gia, chúc ngài một ngày đầy mưa." Vân Yến cầm tách trà đặt kề miệng, ánh mắt lãnh đạm khẽ lướt qua một vòng nhóm học sinh giang hồ của vị hôn phu mình.
Hành động đánh giá một cách trắng trợn này của Vân Yến chính là đang trực tiếp thể hiện ra sự không tôn trọng Ciel Avisyan và nhóm bạn của mình.
Thấy cô như vậy, trong đầu học sinh liền nhảy số ra một ngàn lẻ một câu chuyện về lý do Vân Yến đã hành xử bất lịch sự như vậy đối với vị hôn phu của mình.
Còn Ciel Avisyan thì chỉ quan tâm đến sự thay đổi về diện mạo của cô lúc này.
Một Rosilatte Aunties mặc đồng phục của học viện, chải chuốt đầu tóc gọn gàng, lại nở nụ cười rộ như hoa, lần này thật sự không giống như bình thường.
Dẫu trong bụng nghĩ vậy nhưng bề ngoài Ciel Avisyan vẫn mỉm cười dịu dàng, đưa tay ra chào cô: "Aunties tiểu thư, chúc em một buổi trưa tốt lành."
Vân Yến nhàn nhạt liếc qua bàn tay trắng nõn của Ciel một cái rồi đáp cho có lệ: "Ừ."
"..." Vì xấu hổ, Ciel đã rụt tay lại sau hơn ba phút chờ cô.
"Ngài đây có chuyện gì với tôi à?" Vân Yến nhìn sang mấy tên học sinh trông giang hồ cạnh Ciel, cô làm tư thế bản thân chuẩn bị đứng lên rời đi.
"Nếu đã không có việc gì thì tôi đi đây."
Ngay lúc Vân Yến vừa bước chân ra khỏi bàn ăn, Ciel Avisyan đột nhiên dùng tay nắm hai vai cô lại.
"Tiểu thư Rosilatte---"
"A---"
Chỉ trong tích tắc, Ciel Avisyan từ một bạch mã hoàng tử lịch lãm liền thành một thằng nhóc bầy hầy vì bị Vân Yến cho ăn hành.
Rosilatte Aunties quật ngã Ciel Avisyan!
Rosilatte Aunties quật ngã vị hôn thê của cô ấy trước mặt mọi người trong trường, liệu tình cảm của hai người đã rạn nứt?
Hai câu, một câu cảm thán, một câu hỏi tu từ được đặt ra trong đầu óc đầy trí tưởng tượng của đám học sinh.
Lần này sự tình quá thú vị khiến cho các học sinh dõi theo cả buổi, ánh mắt học sinh cứ chăm chăm vào bọn họ như sợ mình sẽ lỡ mất một tình tiết hay ho nào đó.
Tuy câu nói đã thể hiện được sự hối hận của mình nhưng khuôn mặt của cô lại không như vậy: "Vì bảo mẫu ngày xưa dạy tôi thường bảo không được để cho bạn nam khác động vào cơ thể mình khi mình không muốn, cho nên..."
Vân Yến áy náy nhìn Ciel, nhưng ở một góc độ mà chỉ có một mình Ciel Avisyan nhìn thấy, có một nụ cười đang lấp lóe trên khuôn mặt rạng rỡ đó.
Bây giờ, hắn ta đã nhận ra rằng bản thân mình bị cô lừa vào tròng rồi.
Đám học sinh đi cùng Ciel thấy hắn ta chưa nói gì cũng không manh động lắm, chỉ liếc cô một cái rồi từ từ dìu Ciel lên.
"Trông ngài đứng vững như thế, chắc chắn là không sao rồi nhỉ?" Vân Yến vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Sao chưa bị gì hết vậy?
Vân Yến thất vọng nhìn cái chân vô cùng lành lặn của Ciel Avisyan, đáng nhẽ cô nên mạnh tay thêm một tí nữa.
Rõ ràng trong mắt mọi người, ai cũng thấy được sự ngại ngùng và hối lỗi của Vân Yến nhưng chỉ có mình Ciel Avisyan cảm nhận được sự thất vọng khi chưa gây ra vết thương nào cho hắn của cô.
Rosilatte Aunties lại còn học cả võ thuật à?
Hắn không nghĩ một gia tộc chuyên về ma pháp như gia tộc Aunties sẽ chấp nhận việc cho tộc nhân của mình học võ thuật đâu.
"Chắc là vì ta quá kích động nên đã làm em sợ hãi rồi." Ciel treo nụ cười lịch lãm bên khuôn mặt điển trai của mình, nhưng tay thì siết thành hình nắm đấm, trán còn lờ mờ lộ ra gân xanh.
Vân Yến đồng tình gật gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta đã không thân nhau cho lắm thì không nên đụng chạm nhau nhiều, tôi có chút sợ hãi ngài đó."
Mọi người: "..." Rosilatte Aunties lại nói tầm bậy gì vậy? Không phải hai người đính hôn rồi à?
"Rosilatte, mấy hôm nay ta không thường xuyên gặp em nên em giận sao?" Ciel Avisyan đột nhiên tỏ vẻ rối rắm khi nhìn cô, trông có vẻ đáng thương.
Nhìn mặt thì thế nhưng mọi người hãy nhìn cử chỉ cao ngạo của hắn ta kìa, đúng là một diễn viên nghiệp dư.
Vân Yến hừ lạnh trong lòng một tiếng.
Cậu bé Ciel ơi, để chị đây thị phạm về cách diễn xuất đạt được sự đồng cảm của mọi người cho cậu xem một lần nhé.
"À ừm... Avisyan thiếu gia." Vân Yến ngập ngừng một lúc mới dùng giọng điệu oan uổng đáp: "Bình thường chúng ta cũng có gặp nhau thường xuyên đâu nhỉ?"
Không gặp nhau thường xuyên thì mi bảo thân nhau là thân cái quỷ gì?
Ừ, thật nhỉ.
Hình như bình thường Rosilatte Aunties chỉ ở thư viện hoặc là lớp học thôi mà, làm sao gặp được Ciel Avisyan chứ?
Đám học sinh chuyển ánh nhìn nghi hoặc sang Ciel.
"Rosilatte... em nói gì thế?" Hắn nhíu mày, bộ dạng có bảy phần cưng chiều, ba phần bất đắc dĩ.
"Tôi nói những lời không thẹn với lòng." Vân Yến nhìn nhìn Ciel một lúc rồi cúi đầu, lí nhí đáp.
Ồ, đột nhiên Rosilatte Aunties lại hết to mồm rồi?
Ciel Avisyan chắc chắn vừa làm gì cô ấy rồi.
Thế là ánh mắt nghi hoặc của học sinh lại có xu hướng mang hàm ý ghét bỏ Ciel.
Một lần nữa lọt vào hố của Vân Yến, Ciel Avisyan tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Coi như cô giỏi!
Vân Yến hơi ngẩng đầu, nháy mắt với Ciel một cái, cô thì thầm: "Bây giờ cậu đã có một danh tiếng không tốt như tôi rồi đấy, vui không?"
Nghe Vân Yến nói, Ciel suýt nữa là sặc nước miếng: "Vui?"
Vui ở chỗ nào?
"Chẳng phải cậu muốn làm thân với tôi à? Bây giờ chúng ta đã là một đôi có danh tiếng xấu rồi đó, thế thì tôi sẽ tạm chấp nhận việc câu đeo đuổi tôi vậy."
Ciel Avisyan gầm một tiếng: "Rosilatte Aunties!"
Như bị Ciel dọa sợ, Vân Yến liền lùi về phía sau một bước, người vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, hai tay giữ chặt váy, thoạt như thỏ con đã bị ăn hiếp.
Mọi người: Ciel Avisyan bắt nạt Rosilatte ngay giữa căn tin?! Gì mà hành xử thiếu giáo dưỡng thế?
Ciel Avisyan: Xin lỗi, người ta không kìm được mà thét tên cô ta.