"Ngươi phản bội chính mẫu thân của ngươi?" Hoàng Châu Sa sững sờ nhìn Phùng Linh Nhạc, có vẻ như cô ta chưa nghĩ được đến việc Phùng Linh Nhạc sẽ là nội gián.
Phùng Linh Nhạc mỉm cười, mở miệng ra liền đậm mùi châm chọc, "Không có nha, Phùng quốc sư bảo ta không phải là con của ngài ấy cơ mà. Mà có phản bội thì ta cũng chỉ phản bội sự tín nhiệm của quốc sư đại nhân mà thôi."
Hoàng Châu Sa chợt run một cái, con ngươi cũng co rút lại.
Hoàng Mục Thánh đùng đùng quay trở lại, mặc dù đã bị Phùng Trinh Du tính kế nhiều lần, sợ là do có một tay Phùng Linh Nhạc nhúng vào.
Mọi chuyện bây giờ đã hoàn toàn lệch ra khỏi dự tính của Hoàng Châu Sa, ngay cả cấm vệ quân vốn dĩ thuộc về Phùng Trinh Du cũng bị cô cướp đi từ lúc nào không hay.
Nếu muốn thoát khỏi tình cảnh này thì ít nhất Hoàng Châu Sa phải có một đội quân mạnh hơn hoặc là ngang ngửa với cấm vệ quân của Vân Yến.
Tuy nhiên, binh lính của Hoàng Châu Sa thì đang ở căn cứ chính gần biên giới, cho dù bây giờ có truyền tin đến đó thì cũng không kịp.
Toàn bộ quan thần trong triều đều đã bị Hoàng Mục Thánh biếm làm hạ nhân, quyền lực hiện tại đều không thể sử dụng được. Bấy giờ chỉ còn mình cô ta là chưa bị Hoàng Mục Thánh làm gì.
Thế nhưng cô ta có thể làm gì khi chỉ có một mình chứ.
"Hoàng Mục Thánh, bây giờ thân phận của ngươi đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Tân Nữ Đế mà dân nhân muốn chính là ta, nếu như ngươi giết ta chết..."
Vân Yến cắt lời Hoàng Châu Sa, khuôn mặt tỏ ra mình đang rất phiền não, "Ai nói trẫm sẽ giết ngươi chết, trẫm chính là muốn ngươi tự mình chết."
"Chuyện bẩn tay như việc giết một kẻ phản quốc, trẫm đây thật sự không nỡ để tay mình và tay của thủ hạ dính máu tanh."
"Hoàng Mục Thánh, ngươi nghĩ lời gì mình nói cũng sẽ thành sự thật hay sao?" Hoàng Châu Sa cười lạnh, "Ta mà chết, quân lính của ta ở biên giới sẽ nổi dậy chống lại cách thống trị tàn bạo của ngươi."
Vân Yến nhàm chán liếc Hoàng Châu Sa một cái, "Trẫm tàn bạo ở điểm nào, nói nghe vài câu thử xem."
Bộ nhân vật chính sắp chết lúc nào cũng nói nhiều như vậy hả?
Nhưng mà nói qua nói lại, ý chính chỉ là muốn hăm dọa cho cô sợ chứ gì.
Đúng lúc Hoàng Châu Sa há mồm định nói tiếp thì Phùng Trinh Du lại tỉnh dậy.
Dù cả người bà ta chồng chất các vết thương nhưng chung quy thì vẫn có thể nói chuyện bình thường được.
Vân Yến là một người nhân hậu như vậy, làm sao có thể khiến bà ta nửa sống nửa chết chứ, cùng lắm là đánh cả người, chừa lại cái mồm nguyên vẹn cho bà ta kể chuyện xưa là được rồi.
"Bệ hạ."
Vừa nói được hai từ, Vân Yến đã ra hiệu cho Minh Dao ra tay đấm Phùng Trinh Du một cái, bà ta phun ra một bụm máu, rồi lại tiếp tục ngất đi.
"Đánh một cái đã ngất rồi?" Vân Yến lầm bầm, "Yếu ớt vậy trời."
Vân Yến chưa nghĩ đến việc boss của hoàng cung ăn một đấm của Minh Dao liền ngất đi.
Dù gì cũng là boss, ít nhất Phùng Trinh Du cũng phải bị vạn tiễn xuyên tâm hoặc là ngũ mã phanh thây mới cận kề cái chết được chứ nhỉ.
Mọi người: "..." Là cô đề cao sức chịu đựng của con người quá rồi.
Sức chịu đựng con người có giới hạn, người ta cũng không phải ma ma quỷ quỷ đánh hoài không chết như cô đâu nhé.
"Hoàng Châu Sa, ngươi nói tiếp đi." Vân Yến hất cằm ra lệnh, "Nói mau lên để mà trẫm còn có thời gian bàn chính sự, nói chậm thì được đặc cách như Phùng Trinh Du."
Hoàng Châu Sa: "..." Vậy mà bảo mình không tàn bạo cơ.
Hoàng Châu Sa vẫn chưa kịp mở miệng, Vân Yến đã giơ tay làm dấu ngưng lại.
Vân Yến nhìn xuống đám quan thần, "Trong đám người các ngươi có ai là người của *Quốc sử quán hay không? Lên đây ghi lại toàn bộ hoàn cảnh lúc này cho trẫm."
*Quốc sử quán (Quốc sử viện): Cơ quan lưu trữ các tư liệu lịch sử và phụ trách biên soạn, khắc in các bộ sử, địa chí của nhà nước phong kiến Việt Nam - theo vtudien.
Bầu không khí bỗng chốc im lặng đến lạ, thấy vậy Vân Yến cũng không vội, cô nói: "Không có thì thôi vậy, Linh Nhạc, nếu ngươi biết ai thuộc quốc sử quán mà không chịu lên tiếng thì xuống đó dẫn họ sang thế giới bên kia đi."
"Lệnh của nữ đế chính quy thì không nghe, còn lệnh từ mấy con chó con mèo thì nghe kĩ lắm." Vân Yến nhếch môi.
"Vâng bệ hạ." Phùng Linh Nhạc thong dong nhảy chân sáo đi xuống, bộ dạng hồn nhiên vô tư nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia khát máu.
Lời đe dọa của Vân Yến đột nhiên có hiệu lực, vài phút sau đã có vài người thuộc Quốc sử quán đã đứng lên họ, cúi đầu lặng lẽ đi lên gần cô.
"Các ngươi là người của Quốc sử quán à?"
Hai ngươi nọ không ngước mặt, giọng nói cũng không có chút nào là tự nguyện cả: "Vâng, chúng thần là người của Quốc sử quán ạ."
"Thế thì lấy giấy bút ra viết đi, giai thoại này sau này sẽ được lớp trẻ ngày sau học kĩ đấy." Vân Yến nói thêm, "Mấy vụ việc thế này thú vị vô cùng, đời sau rất thích mấy việc như thế này."
Người của Quốc sử quán: Nói như bệ hạ từ tương lai đến ấy.
Quân Thánh quốc mấy trăm năm sau không biết sẽ đổi chủ bao nhiêu lần, chờ đến lượt lớp trẻ đọc được giai thoại này, sợ là đã chữ còn chữ thiếu, làm sao mà có thông tin đầy đủ được.
Tuy lòng nghĩ vậy nhưng bọn họ lại rất thành thật đứng viết chăm chỉ, khoảng chừng mười lăm phút sau cũng viết xong.
"Viết xong thì đưa trẫm xem." Vân Yến nhướng mày.
Quan thần đó nghe vậy liền ôm khư khư quyển sổ trong tay mình, quyết không giao ra cho cô: "Bẩm bệ hạ, Quân Thánh quốc mấy đời này đều có tục lệ rằng đế vương không được xem sử ký ạ."
"Bây giờ ta đây chưa lấy lại danh hiệu Nữ Đế, vậy là không phạm vi rồi đúng không?" Vân Yến chỉ về phía Hoàng Châu Sa, "Cô ta mới là Nữ Đế trong lúc này."
Hoàng Châu Sa: 凸(¬_¬)凸.
Sau một hồi nói qua nói lại, quan thần nọ rốt cuộc cũng chịu giao ra quyển sổ dày ấy cho cô.
Vân Yến đọc xong, mặt đã đen hơn đít nồi.
Họ viết như thế này bảo sao lại không dám đưa cho cô xem.
Rõ ràng là người ta đến vạch mặt Hoàng Châu Sa và Phùng Trinh Du, đồng thời lấy lại ngai vàng của nguyên chủ.
Thế mà kẻ này lại viết trong sử ký là: Triều Dương nữ đế đội mồ sống lại, nhận ra ngai vàng của mình đã bị em gái là Hoàng Châu Sa cướp lấy, **bà liền tập hợp các cận thần của mình quay lại hoàng cung, cướp lại ngai vàng, ban cho toàn bộ quan thần có liên quan và Hoàng Châu Sa cái kết không tốt đẹp.
**Bà: Cách gọi tôn trọng, chứ không thể viết vào sử ký là cô, cô ta các kiểu đâu nha.
Bà đây chết lúc nào mà đội mồ sống lại?
Là bọn người kia lấy nhầm xác rồi lại nghĩ đó là trẫm cơ mà!
"Trẫm đây còn chưa chết, mi lại viết là đội mồ sống lại?" Vân Yến không vui ném quyển sổ đó trở lại cho quan thần đó, "Lấy hoàn cảnh là trẫm giả chết sau đó trở về vạch mặt bọn phản quốc, ngươi nghĩ cho kĩ rồi viết lại đi."
Quan thần viết sử hít thở thật sâu rồi lại cầm bút lên viết tiếp.
Được rồi, bây giờ người có quyền là cô, họ không thể tỏ ra tức giận được.
Quan thần viết sử vừa trấn an bản thân vừa cặm cụi tiếp tục viết.
Thấy Hoàng Châu Sa trông có chút vội, Vân Yến cũng không đành lòng cho cô ta chờ mình thêm phút giây nào nữa.
Dù gì cũng từng là chị em thân thiết có phúc tự hưởng, có họa tự chia cơ mà, sao mà cô có thể để Hoàng Châu Sa ăn bơ hoài được, có ăn thì cũng phải ăn đấm chứ.
"Châu Sa, trẫm mời ngươi nói tiếp." Vân Yến.
Hoàng Châu Sa suýt nữa là mắng cô thành tiếng, Hoàng Mục Thánh này không những khinh thường cô ta, mà còn khinh thường cả luật lệ của hoàng tộc bọn họ.
Thật sự không ra gì!
"Ta biết là đã có người giải lời nguyền cho ngươi rồi Hoàng Mục Thánh, thế nhưng lời nguyền ấy sẽ không bao giờ chấm dứt đâu." Hoàng Châu Sa cương quyết ngẩng đầu, "Ngươi không xứng làm Nữ Đế của Quân Thánh quốc."
Lời nguyền gì vậy trời?
Cái ảo ảnh kia cùng lắm chỉ là chút việc vặt, không đến nổi được gọi là lời nguyền đâu.
Thật là một cô bé ngốc nghếch chuyên nghe lời của bà già Phùng Trinh Du.
"Trẫm không xứng, không lẽ là ngươi xứng?" Vân Yến nâng mi mắt lên, không mặn không nhạt hỏi: "Nói hết chưa?"
"Những lời ta muốn nói với ngươi, chưa bao giờ hết." Hoàng Châu Sa.
Vân Yến chau mày, bộ dạng có chút bất đắc dĩ, "Vậy ngươi còn lời yêu thương nào muốn nói với trẫm nữa thì mau nói đi."
Hoàng Châu Sa nắm chắc long bào, hơi thở có phần không ổn định theo thời gian.
Chỉ cần mình kéo dài thời gian thêm một chút nữa thì quân lính dự phòng sẽ đến kịp để cứu mình và Phùng Trinh Du mà thôi.
Lúc nãy trước khi Phùng Trinh Du bị Minh Dao đấm một phát vào bụng, bà ta đã kịp thời ra hiệu cho Hoàng Châu Sa.
Tuy biết Phùng Trinh Du vốn cẩn trọng đa nghi, nhưng đến mức có thể dự đoán được hơn gần tám chín phần thì bà ta cũng ghê thật.
Có lẽ là trước khi cho hộ vệ phá cửa điện, Phùng Trinh Du đã kịp cho người đi gọi cho quân lính của mình để phòng ngừa các trường hợp xấu có thể xảy ra. Mà trường hợp xấu nhất đó chính là Hoàng Mục Thánh còn sống.
"Hoàng Mục Thánh ngươi biết không?"
Vân Yến lạnh nhạt phun ra hai từ: "Không biết."
"... Cả hậu cung của ngươi đều do ta xúi giục bọn họ cắm sừng cho ngươi, còn Phùng Ái Quân và Thanh Tuệ Hi thì trở thành người của ta ngay từ lúc ngươi không đến xỉa đến họ."
Hoàng Châu Sa nói xong thì cười khiêu khích, có lẽ là cô ta nghĩ Vân Yến sẽ tức giận lắm khi nghe phải điều này.
Nhìn cái khuôn mặt ngứa đòn của con nhỏ tướng quân mất não phút cuối đời kia kìa.
Muốn đấm thật sự.
Tiếc là Vân Yến chỉ cười từ thiện một cái rồi gật đầu nhận xét, "Quả là hoàng muội của trẫm, tinh lực thật tốt. Trẫm vốn không thị tẩm nổi bọn họ, lúc trước cảm thấy họ có chút tội nghiệp nhưng giờ có hoàng muội rồi, trẫm đã cảm thấy bớt tội lỗi hơn rồi."
Hoàng Mục Thánh điên rồi!
Đây là suy nghĩ trong đầu của mọi người lúc này, vì chẳng có ai bị cắm sừng bởi chính phu quân của mình mà cảm thấy vui vẻ và biết ơn kẻ đã làm ra sự việc này như cô nữa.
"Hết chuyện chưa?" Vân Yến không kiên nhẫn hỏi, "Trẫm còn nhiều việc lắm, ngươi kéo dài thời gian là để chờ ai đến chơi cùng trẫm à?"
Câu nói sau đâm trúng tim đen của Hoàng Châu Sa làm cho cô ta khựng người một lúc.
Hoàng Mục Thánh... biết rồi ư?
Sao có thể!
Cấm vệ quân ngoài hoàng cung không một tiếng đã xử lý xong đám quân dự phòng do Phùng Trinh Du phái đến, nhận được lệnh của Vân Yến, họ trực tiếp đem thành phẩm mà mình vừa xử lý được mang vào bên trong.
Thấy vậy, Vân Yến liền tấm tắc vài tiếng, tiện xỉa xói Hoàng Châu Sa, "Chà, Hoàng Châu Sa à, chắc là ngươi không thể kéo dài thêm thời gian cho ai nữa rồi."
"Ngươi đang nói cái gì?" Hoàng Châu Sa siết chặt hai tay, chắc là Hoàng Mục Thánh đã không làm điều cô ta sợ hãi nhất chứ.
"Xoay người lại để nhận quà nhé, Châu Sa đáng yêu của trẫm." Vân Yến cười cười.
Hoàng Châu Sa tuy lòng không muốn nhưng cơ thể vẫn thuận theo lời Vân Yến mà xoay người lại nhìn.
Không chủ một mình Hoàng Châu Sa mà toàn bộ cung nhân, quan thần... và mọi người ở đây đều cảm thấy run sợ trước hình ảnh kinh dị này.
Từng chiếc đầu vẫn chứa máu nóng được cấm vệ quân cầm trên tay lắc qua lắc lại, máu từ cổ tóe ra, mùi tanh tưởi cũng vì vậy mà lan ra khắp không khí.
Quân lính đang ở kinh thành của Hoàng Châu Sa, toàn bộ đã bị cấm vệ quân giết chết rồi.
Những người vào sinh ra tử của Hoàng Châu Sa cô ta, vì liên lụy mà chết rồi.
Điều Hoàng Châu Sa sợ nhất khi làm tướng quân, không phải là cái chết của chính mình mà là cái chết của những người thân cận của mình.
Còn có cảm giác nào đau đớn hơn việc phải chứng kiến cảnh người thân cận ra đi còn bản thân thì ở lại trong cô độc?
Mặc Hoàng Châu Sa đứng trân trân giữa trời, Vân Yến vẫn chăm chú đếm số đầu người mà cấm vệ quân đamg cầm trên tay.
"Ba mươi lăm cái đầu à, ít thế nhỉ." Vân Yến nghiêng đầu nhìn Minh Dao, "Ngươi xem xem ở biên giới còn bao nhiêu binh lính của Hoàng Châu Sa thì cho người giết hết đi."
Minh Dao cúi đầu chắp tay, "Bệ hạ yên tâm, thần sẽ xử lý tốt."
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Vân Yến đứng dậy nhìn mọi người một lát rồi ban hành lệnh lệnh cuối cùng trong hôm nay.
"Toàn bộ quan thần sau khi biếm làm hạ nhân thì chặt bớt một bộ phận trên người họ đi, dám cùng tội nhân Phùng Trinh Du làm hại dân của trẫm thì phải chịu cùng kết cục với họ."
Quan thần nghe vậy thì thảm thiết kêu oan, làm cho Vân Yến không khỏi phiền lòng.
"Thế Phùng Trinh Du và Hoàng Châu Sa thì sao ạ?" Minh Dao hỏi.
"Tạm giam trong ngục, cho người canh gác kĩ càng vào." Vân Yến phất phất tay, "Trẫm về Dưỡng tâm điện nghỉ ngơi một chút, các ngươi xử lý cho xong mọi chuyện, không xong không được ngủ."
"Xong rồi sẽ được ngủ ạ?" Phùng Linh Nhạc cố ý mở to mắt cho Vân Yến thấy rõ quầng thâm của mình.
"Chắc ngày mốt sẽ xong." Vân Yến suy nghĩ một lát rồi đáp, tiện vỗ vai an ủi ba người, "Trưởng cung, Linh Nhạc và Minh Dao, trẫm tin tưởng vào các ngươi."
Ba bảo bảo bất mãn nhưng không dám nói: "..."
Bệ hạ thôi bóc lột sức lao động của chúng thần đi!