Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 142: 142





Nơi trời đất giao thoa, linh khí tràn trề, hoa linh thú thần hội tụ là một đám người với những y phục tràn đầy màu sắc sặc sỡ.


Trên tay mỗi người ít nhiều đều có vũ khí, người là kiếm, người lại là quạt, có người là cung tên.


Thần thái bất phàm, ánh mắt tràn đầy sức sống, tràn đầy ý muốn chiến đấu.


Là một đội quân cực kì hùng mạnh, người thường vừa nhìn vào đã thấy khiếp đảm.


Phía đầu của đội quân là một cặp nam thanh nữ tú, ngũ quan cao lãnh, khí chất hơn người, xung quanh họ lẩn quẩn đoàn sát khí.


Đối với một đội quân khủng khiếp như thế, ai cũng sẽ cho rằng kẻ đối địch với bọn họ chắc chắn cũng sẽ không kém cạnh gì.


Bởi muốn một đội quân như vậy ra tay mà chỉ để tiêu diệt những kẻ yếu ớt thì thật là xúc phạm bọn họ.


Đối diện phía họ chỉ có duy nhất một thiếu nữ khoanh tay, hai mắt đảo nhìn xung quanh, môi luôn khẽ cong lên cùng với ý cười nhàn nhạt.


Y phục đỏ chói đi cùng thanh kiếm màu tím đính đầy đá quý khiến thiếu nữ bây giờ trở thành kẻ nổi bật nhất.


Thiếu nữ tựa như đang khinh thường bọn họ, ngay cả hành động cũng rất ngả ngớn, không có chút gì là nghiêm túc hay căng thẳng.


"Ký chủ chơi nổi không?" 000 vui vẻ hỏi, giọng nói của trẻ con toàn là ý vui sướng khi thấy cô gặp họa.


"Nhiêu đây còn ít." Vân Yến nheo mắt, thật không ngờ tiên giới ngoài phái tên Yên Tịch Thượng Tiên kia xuống còn cho mấy tên chiến mã này nữa.


Hai kẻ đứng đầu lúc nãy không ai khác ngoài Tiêu Cẩm Nghi cùng Phó Khinh ung dung đứng, phía sau là hàng vạn binh mã của yêu giới, ma giới mà ngay cả tiên giới cũng có.


Hai người họ hình như cũng như Vân Yến, không hề để cô vào mắt mình, ánh mắt của họ như ánh mắt khi nhìn một đứa trẻ đang nghịch.


Vân Yến chậc chậc vài tiếng, linh quang trong mắt lóe lên.


Hào quang nữ chính bây giờ hình như còn chói hơn cả thanh kiếm của cô, nhìn thật chướng mắt.



Muốn lấy cái hào quang đó gắn cho kiếm quá.


Tinh Tú, ngươi thấy thế nào?
"...Chủ nhân thích là được." Giọng nói của Tinh Tú phát ra trong đầu cô.


Vân Yến cười cười.


Ừm, tốt.


000 trợn mắt, thầm phỉ nhổ cô vài cái rồi bĩu môi khinh bỉ cô.


"Tạ Tuyết, đã lâu không gặp." Tiêu Cẩm Nghi lạnh lùng nói, cả người âm trầm lãnh lệ, huyết quang xuất hiện đáy mắt.


"Ừ, gặp được tôi là phúc của cô, vui vẻ lên, ăn mừng đi." Vân Yến nghiêm túc nói.


Tiêu Cẩm Nghi: "..." Sao cô ta lại cảm thấy Tạ Tuyết này rất hưng phấn nhỉ.


Vân Yến há miệng định nói thì bị một lực tay mạnh kéo về phía sau, không gian xung quanh bỗng dưng đứng im lại.


Vân Yến hất tay của kẻ đằng sau ra, đôi mắt đột nhiên mất hết ý cười, chỉ còn lại một khoảng đen vô tận không cảm xúc.


"Nhiệm vụ giả số 000, xin lỗi vì đã mạo phạm nhưng vị diện này không thể ở được lâu, chủ thần yêu cầu toàn bộ nhiệm vụ giả trở về." Cơ Úy dịu dàng nói, không có chút gì là tức giận khi bản thân bị cô đẩy mạnh ra.


Vân Yến phủi phủi tay, rồi đi đến chỗ Tiêu Cẩm Nghi.


"Các người về trước, để tôi hoàn thành nhiệm vụ đã." Cô lên tiếng.


Cơ Úy híp mắt, rồi xoay người bỏ đi, không gian bắt đầu trở lại bình thường.


"Tiêu Cẩm Nghi, đừng nghĩ bản thân có chút đặc biệt so với người khác liền nghĩ mình là vô địch thiên hạ." Vân Yến khẽ cười, âm thanh êm dịu lại hung hăng cục súc vang lên rõ ràng trong không gian.



Tiêu Cẩm Nghi nhíu mày, dường như không hiểu cô định nói gì.


Vân Yến làm vài động tác khởi động xong, lại nhìn thẳng bọn họ, lên giọng khiêu khích.


"Tất cả cùng lên đi, tôi sẽ cho các người biết, thế nào là cảm giác bị áp đảo toàn bộ."
Không hiểu sao khi nghe cô nói ra câu này, toàn bộ binh mã phía sau lại cảm thấy cảm giác sợ hãi đến tận từ linh hồn.


Sự ớn lạnh từ phía gáy xuất hiện, gió lạnh không biết từ đâu kéo đến.


Thiếu nữ lướt gió đến gần bọn họ.


Ánh sáng từ kiếm phát ra, đầu rơi xuống.


Máu đỏ nhỏ giọt thành sông, người hoảng sợ.


\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
"Hừ."
Thiếu nữ chán ghét hừ một tiếng, khuôn mặt tái nhợt hơi nhăn lại, tay cầm một cái khăn nhỏ lau người.


Hệ thống nhìn bóng hình nhỏ bé đang ngồi trên đám xác, mùi máu nồng nặc cả một vùng khiến người ta thật sự cảm thấy khiếp sợ.


Mặc dù đã khá quen thuộc với cảnh tượng này nhưng trong lòng nó luôn có chút cảm giác rất kì quái.


Kì quái ở chỗ nào thì không biết, nhưng thật sự rất kì quái.


"Ký chủ, người cô không dính máu mà cô lau làm gì vậy?" 000 tò mò hỏi.


"Hừ." Thứ hệ thống không hiểu tâm trạng thiếu nữ mới lớn như ngươi thì biết gì chứ.


Vân Yến hừ hừ hung dữ đáp lại.



"..." Bỗng nhiên cảm thấy ký chủ thật ngạo kiều.


Tiêu Cẩm Nghi chật vật trốn lẫn ở trong đám xác chết cùng Phó Khinh, hai thân ảnh đầy rẫy vết thương cùng máu đỏ nhuộm cả y phục.


Mặc dù không chắc chắn về điều này, nhưng Tiêu Cẩm Nghi có thể lấy danh nghĩa ra thề rằng người đã đả thương cô ta chắc chắn không phải là Tạ Tuyết.


Tạ Tuyết không thể nào mạnh như thế được!
Tạ Tuyết chỉ là một bình hoa xinh đẹp mà thôi, việc tu hành của cô ta không những rất trắc trở mà ngay cả kỹ năng chiến đấu cũng rất dở tệ.


Tiêu Cẩm Nghi vốn dĩ chỉ định một thân một mình ra chiến đấu cùng cô, bởi vì hôm trước Cẩm Hoa lâu của cô ta chính là bị cô một tay phá hoại, sau đó còn cướp luôn cả con chuột bạch Tạ Hiên.


Điều mà Vân Yến làm đã thật sự thách thức sự kiên nhẫn của Tiêu Cẩm Nghi, nói đúng hơn là đạp vào lòng tự trọng của cô ta.


Nhưng mà ai có thể ngờ rằnh tiên giới cùng ma giới lại yêu cầu liên minh cùng cô ta, chuyện tốt như thế ngu gì không đồng ý?
Suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy người bên cạnh mình hơi động, Tiêu Cẩm Nghi liền lo lắng ngước nhìn.


"Cẩm Nghi." Phó Khinh là người hầu hết chịu đòn cho Tiêu Cẩm Nghi vì thế ngay cả hít thở cũng khiến hắn mệt nhọc.


"A Khinh." Tiêu Cẩm Nghi chăm chú nhìn khuôn mặt của Phó Khinh, khẽ cắn môi, hai mắt hơi đỏ.


"Hứa với ta, hãy sống tốt, có được không?" Phó Khinh yếu ớt nói, trong lòng lại cảm thấy mãn nguyện khi ngày xưa đã gặp được một nữ nhân đáng yêu như Tiêu Cẩm Nghi.


Nhờ cô, hắn mới biết yêu, biết quý trọng là gì.


Cũng biết thế nào là cảm giác có người để bảo vệ, yêu chiều.


"A Khinh, đừng, làm ơn đừng nói như thế! A Khinh! A Khinh!" Tiêu Cẩm Nghi gắt giọng, con ngươi đỏ như máu.


Hơi thở của Phó Khinh tắt đi, hai tay Tiêu Cẩm Nghi run run, hai mắt mở to ra.

Giọng của Phong lão vang lên trong đầu cô ta.


"Tiêu nha đầu, đừng phản kháng con cương thi đó lúc này, vẫn còn cách để hồi sinh Phó ma đầu này."
Tiêu Cẩm Nghi mơ hồ hỏi lại: "Là thật sao? Phong lão, điều ngài nói là thật sao?" Âm thanh là một mảnh đậm hận ý.


"Đúng là vậy." Phong lão gấp rút nói: "Trốn đi trước đã, cho xác của Phó ma đầu vào không gian đi, ta sẽ bảo quản xác cho hắn."
"Con đã hiểu rồi." Trong mắt Tiêu Cẩm Nghi bây giờ chỉ còn lại hận thù, chút ấm áp trong mắt dường như đã bị sát ý che mất.


\_\_

Vân Yến ở bên ngoài bình tĩnh ăn chocolate, mặc kệ nữ chính đang làm gì, cô vẫn đang hứng thú nhìn nam phụ trung khuyển \- Hoàn Sinh bị chọc tức.


"Thả ta ra!" Hoàn Sinh hét to, gào rú như chó.


Mấy bóng đen của hắn ngược lại có chút sợ hãi khi đối mặt với cô.


"Gọi ta là bà nội đi, ta thả ngươi ra."
"Hừ, ngươi đáng được ta gọi là bà nội sao? Con cương thi ngu ngốc."
"Đau\-\-\- Đau\-\-\- Đau\-\-\-" Hoàn Sinh đau đớn la, hai tay bị cái dây thừng của cô siết chặt lại.


Vân Yến bĩu môi: "Thiếu nữ mới lớn như ta rất nhạy cảm khi bị người khác chê nha, chê nữa là người ta lỡ tay chém bay đầu ngươi đó."
"Ngươi! Con cương thi @\#[email protected]\#[email protected]\#[email protected]\#"
Vân Yến mỉm cười, che hai tai lại, bày tỏ mình không nghe cái quái gì cả.


Có lẽ là mình phải tự tay sửa vị diện này một chút.


Vân Yến híp mắt nhìn bầu trời đang dần có những vết nứt rõ rệt, tay vươn ra giữa không trung.


"Bằng chíu!"
Rất nhiều vật thể lạ từ không gian của cô bay ra, tạo nên một tiếng động vang trời.


"Là mấy thứ bảo bối đó." Vân Yến hơi nghiêng đầu nhìn: "Nhưng thiếu cái gương kia."
Tất cả bọn chúng mau chóng nhập lại thành một rồi nhập lại thành một với bầu trời, vết nứt mất đi, vị diện mất bug, trở lại bình thường.


Vân Yến: "..."
Bà nó, thế là sao?
Hết rồi?
Truyện cười buổi sáng hả?
Trong không gian của cô lại có thứ rục rịch, Vân Yến trực tiếp lấy nó ra ném xuống mặt đất.


"Mi trở về với đất trời đi, đừng ở đây nữa." Vân Yến vừa thấy rõ hình dạng của nó liền lên tiếng đuổi người.


Chiếc gương Như Ý thấy vậy phản kháng mãnh liệt với lời nói của cô, nó trực tiếp bay vào không gian của cô.


Vân Yến: "..." Sốc \+ 2.


Hệ thống cũng tròn mắt ngạc nhiên nhìn trường hợp đặc biệt này.


Hiếm có thứ gì có thể tự tiện chui vào không gian của ký chủ như vậy nha, coi bộ cái gương này là bảo bối đó!
Ký chủ, mau mau thu nha!


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.