Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 112: Chương 112:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bỉ Ngạn
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Hoắc tổng, bên này là lối thoát hiểm. Các biển chỉ dẫn màu xanh lục rất nổi bật, khách hàng sẽ dễ dàng tìm được chỗ này.” Quản lý Cao nghiêm túc giới thiệu.
Không đợi Hoắc Tịch lên tiếng, trợ lý Lạc đi theo phía sau hắn đã hỏi lại: “Nhân viên bảo an của khu mua sắm này có bao nhiêu người?”
Quản lý Cao không dám có chút qua loa nào đối với vị trợ lý Lạc này, lập tức báo cáo số lượng bảo vệ của trung tâm. 
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Tịch quét qua xung quanh một vòng, hắn rất hài lòng với hiệu quả đầu tư ở trung tâm mua sắm này.
Tầng trên cùng này chuyên về những mặt hàng xa xỉ nên khách đến không nhiều lắm. Hoắc Tịch chỉ tùy tiện liếc mắt một cái đã thấy trong một cửa hàng nào đó đang có ba, bốn cô gái đang mua sắm. Hắn vốn dĩ cũng chẳng quan tâm, nhưng cố tình trong những người ấy lại bắt gặp một hình bóng quen thuộc. 
Là Nguyễn Ly Kiều, cô ấy cũng ở đây!
Hoắc Tịch nhớ lại mấy hôm nay mẹ hắn vẫn luôn thúc giục hắn tìm cách xoay chuyển mối quan hệ với Nguyễn Ly Kiều. Thật ra hắn cũng rất muốn nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Hoắc Tịch quay sang nói với trợ lý Lạc: “Cậu đi theo bọn họ kiểm tra tiếp đi.”

Lạc Sâm không hề thắc mắc lý do, gật đầu đồng ý. 
Hoắc Tịch giao phó nhiệm vụ xong rồi đi về phía cửa hàng ban nãy. Lạc Sâm tò mò nhìn theo, ngay khi thấy Nguyễn Tiểu Ly đang ở trong đó, hắn lập tức hiểu ra tổng giám đốc nhà mình rốt cuộc muốn làm gì. Hắn rất tự giác dẫn quản lý Cao rời khỏi tầng này.
Hoắc Tịch vừa đi vừa lấy điện thoại ra, cúi đầu tìm kiếm trên mạng: Bí quyết theo đuổi phụ nữ… 
Mặc dù cảm thấy làm như vậy rất ngượng ngùng, nhưng hắn thật sự không muốn cứ vậy mà hủy hôn. Nếu đã lỡ gặp ở đây rồi thì hắn sẽ nỗ lực tìm cách khiến cô thích hắn thêm lần nữa.
Bí quyết theo đuổi phụ nữ trong trường hợp phụ nữ đang mua sắm…
Nguyễn Tiểu Ly đang nghiêm túc đánh giá một chiếc túi xách được thiết kế thủ công rất tinh mỹ có giá hơn ba mươi vạn. Đối với cô mà nói, cái giá này không hề đắt.
Trong lúc cô chăm chú xem xét thì chợt nghe Tiểu Ác nhắc nhở: “Nam chính đang đi về hướng này.” 
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Hoắc Tịch chắc chắn là tới tìm cô, nếu không tại sao đi dạo phố cũng có thể đụng trúng hắn được chứ? Hắn đến gặp cô nhưng hẳn sẽ không định nói chuyện hủy hôn, thật là đau đầu. Cô chỉ là một vị hôn thê độc ác muốn được rút lui thành công thôi mà.
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục công cuộc mua sắm của mình, xem như không biết hắn đang tới.
Nhân viên cửa hàng vừa thấy Hoắc Tịch bước vào liền tiến lên chào hỏi: “Chào ngài, ngài muốn tìm loại túi xách nào ạ?” 
Loại cửa hàng chuyên dành cho phụ nữ này bình thường chỉ có các phu nhân hoặc thiên kim danh môn lui tới, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục, giày da, quý khí bức người như vậy thì có thể khẳng định người này đến để mua quà tặng cho người khác. 

Hoắc Tịch lấy ra một tấm thẻ màu đen: “Các cô ấy mua gì cứ tính hết cho tôi.” 
Các cô ấy ở đây đương nhiên là chỉ Nguyễn Tiểu Ly và bạn bè của cô.
Nhân viên cửa hàng hoảng sợ, chưa dám tiếp nhận tấm thẻ kia, quay đầu nhìn mấy vị tiểu thư đang mua sắm.
Lâm tiểu thư quay qua: “Ồ, đây không phải là vị hôn phu của Ly Kiều sao? Nếu Hoắc thiếu đã nói vậy thì chúng tôi sẽ không khách khí.”
Mỗ tiểu thư than vãn: “Vốn dĩ tiền tiêu vặt tháng này không đủ, bây giờ có Hoắc thiếu trả tiền thì tôi có thể mua thêm vài ba cái rồi. Ly Kiều, cảm ơn cậu nhé.”
Nguyễn Tiểu Ly có hơi nghi hoặc, chẳng lẽ mục đích đến đây của Hoắc Tịch là để trả tiền cho các cô? Hắn nhiều tiền đến nỗi không có chỗ để tiêu hay sao?
Nguyễn Tiểu Ly thờ ơ nói: “Tiền là do Hoắc Tịch trả, cậu muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ta đi.”
“Làm sao có chuyện Hoắc thiếu tự nhiên không có chuyện gì sẽ tới trả tiền thay cho bọn tớ chứ? Chẳng qua anh ấy nể mặt cậu mà thôi. Ai da, tớ thật hâm mộ cậu có một vị hôn phu tốt như vậy đó.” Một cô gái trong nhóm cảm thán. 
“Ngữ Nhiễm, Sở thiếu của cậu cũng đâu có kém.” Nguyễn Tiểu Ly biết thanh mai trúc mã của cô nàng chính là thiếu gia của nhà họ Sở, vả lại hai người họ còn sắp đính hôn.
Vừa nhắc đến Sở thiếu, cô nàng lập tức đỏ mặt, rõ ràng là một cô gái nhỏ không chịu nổi sự trêu ghẹo.
Tuy Hoắc Tịch vẫn luôn đứng bên cạnh nhưng Nguyễn Tiểu Ly cũng không nhìn hắn một lần nào. Hắn không biết mình làm như vậy rốt cuộc cô có vui hay không?

Nguyễn Tiểu Ly tuỳ tiện chọn một cái túi xách, trong khi những người khác đều chọn hai, ba cái. Vì Hoắc thiếu gia trả tiền nên các cô cũng không thể quá khách sáo, nếu không sẽ thể hiện bản thân là người không phóng khoáng và chưa hiểu sự đời.
Sau khi thanh toán xong, mấy vị tiểu thư kia giống như có hẹn trước mà đồng loạt nói có việc bận rồi cùng kéo nhau rời đi, để lại hai người Nguyễn Tiểu Ly và Hoắc Tịch đứng đó.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy không còn gì để nói: …Đám người này thật đúng là biết điều…
Nhưng cô không muốn bọn họ biết điều như thế đâu!
Hoắc Tịch tới gần Nguyễn Tiểu Ly: “Em không tới Nguyễn thị đi làm sao?”
Bây giờ đang là thời gian làm việc, vậy mà cô lại cùng mấy chị em đi dạo phố.
Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt đáp lời: “Cha tôi không muốn tôi phải vất vả đi làm vào sáng sớm, nên bây giờ tôi đang rảnh.”
“Ừ.”
Hoắc Tịch không có thói quen nói nhiều nên chỉ hơi gật đầu ừ một tiếng, xem như đang rất nghiêm túc nghe Nguyễn Tiểu Ly nói chuyện.
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Cô đột nhiên hiểu ra vì sao Tiểu Ác lại phát điên mỗi khi cô chỉ trả lời một hai chữ cho có lệ rồi. Cái cảm giác khi bản thân nói một tràng dài nhưng người khác chỉ trả lời lại một chữ thật sự khó chịu.
Tiểu Ác lên mặt dạy bảo: “Bây giờ đã biết rõ cảm giác của gia rồi chứ? Chúng ta là cộng sự, sau này đừng có đối xử lạnh nhạt với gia như vậy nữa, biết không?”
Tuy rằng nó không biết sẽ hợp tác trong bao lâu, nhưng những ngày còn ở chung thì xin đừng tỏ ra lạnh nhạt như vậy.
Tiểu Ác nhớ lại bộ dáng lãnh khốc trước kia của mình mà không khỏi than thở. Nó cảm thấy tính tình của mình đã bị Nguyễn Tiểu Ly bào mòn. Ai, còn đối với tính cách cô, nó thật sự chịu thua rồi.

Nguyễn Tiểu Ly ra khỏi cửa hàng túi xách, đi đến mấy cửa hàng bán quần áo phía trước. Cô đi đến đâu thì Hoắc Tịch sẽ đi theo đến đó. Cô ghé vào một quầy áo khoác chọn chọn lựa lựa một hồi vẫn thấy người đàn ông đi sát bên cạnh không nói một lời nào.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cô quay đầu lại hỏi: “Hoắc Tịch, xin hỏi anh còn chuyện gì sao?”
“Đi dạo phố cùng em. Tôi là chồng chưa cưới của em, chẳng lẽ không thể cùng em đi dạo phố sao?” Hoắc Tịch nói một cách rất nghiêm túc.
Hôm nay, hắn thật sự đã bỏ hết công việc chỉ để đi dạo phố với Nguyễn Ly Kiều.
“Nhưng mà tôi cũng không cần anh phải đi cùng. Nói đi, rốt cuộc anh tới đây làm gì?” 
Sắc mặt của Nguyễn Tiểu Ly vẫn tương đối tốt, ít ra không lạnh nhạt như thời điểm từ hôn.
“Đúng lúc tôi tới đây để thị sát, thấy em đang dạo phố nên muốn đi cùng em.”
Hành vi của hắn được xem như là trốn việc, tổng giám đốc của một công ty lớn lại ngang nhiên trốn việc. 
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Thế thì hiện tại đang là thời gian làm việc của anh, hơn nữa công việc của anh còn chưa giải quyết xong. Anh vẫn nên quay về…”
“Công việc đã giao hết cho trợ lý Lạc.” Hoắc Tịch cắt ngang lời của cô.
“Anh làm ông chủ mà lại tuỳ hứng phủi tay như vậy không sợ xảy ra vấn đề, sau đó phải mất một đống tiền sao?”
“Thứ nhà họ Hoắc không thiếu nhất chính là tiền, dù có thua lỗ cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào đến căn cơ, vả lại sẽ không có khả năng thua lỗ. Mục đích tôi đào tạo trợ lý là để chia sẻ gánh nặng công việc, có một số việc giao cho cậu ta tôi rất yên tâm.” Gương mặt tuấn tú của người đàn ông tràn đầy tự tin. 
Hắn đã nói đến như thế, Nguyễn Tiểu Ly biết là không thể đuổi hắn đi được rồi. Bây giờ, cô cũng chưa muốn về nhà nên dứt khoát tiếp tục đi dạo phố, hắn thích đi theo thì theo đi. Dù sao phụ nữ đi dạo phố cũng là một việc hết sức phiền phức, vậy thì cứ để cho hắn trải nghiệm sự phiền toái này, biết đâu hắn sẽ dao động rồi đồng ý hủy hôn thì sao.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.