Trận quyết đấu được xác định vào đêm chủ nhật tuần sau, tại nơi chuyên dụng đua xe do Cao gia đầu tư xây dựng kinh doanh. Nghe nói nơi đó lúc đầu xây dựng vì thú vui của Cao Vỹ, sau này thành nơi những kẻ lắm tiền đam mê đua xe đến để giải toả tâm trạng, làm ăn rất khá.
Dâu Tây vẫn đến trường đi học bình thường, không bị ai gây sức ép nhưng ánh mắt Cao Vỹ nhìn cô càng ngày càng khó coi cùng tối tăm. Rốt cuộc, kỳ thi khảo sát vừa kết thúc Cao Vỹ đã hùng hổ đến trước bàn của cô đập xuống thật mạnh.
"Cố Minh, mẹ nó mày định chơi tao sao? Mày căn bản chưa từng đua xe cũng dám thách đấu ông đây ư?"
Ai nha, chả lẽ cái tên này đã điều tra thân phận của Cố Minh sao? Thiệt là. Dâu Tây đứng dậy cười ngạo nghễ.
"Chưa từng đua xe bao giờ thì thế nào? Chẳng lẽ cậu sợ?"
"Phi, tao sợ cái rắm."
"Thế thì cậu đâu cần để ý đến việc tôi chưa từng đua xe, đến hôm đó chờ thắng thua định xong chúng ta lại tiếp tục bàn luận chuyện này. Mong rằng Cao thiếu gia không thua một tay mơ như tôi."
Cao Vỹ nhìn Dâu Tây cười mỉa mai: "Thắng tôi? cũng phải xem người thi đấu với tôi là ai mới được, nếu là tay đua xe mạnh nhất thế giới thì còn có chút phần trăm thắng, còn cậu... ha\~"
Cao Vỹ tiến đến ghé sát vào tai Dâu Tây: "Chờ làm con chó của Cao thiếu gia này đi."
Nói xong, Cao Vỹ liền tiến đến phía Lâm Dực và Quân Sơn đang chờ ở cửa đi mất.
Dâu Tây lại ngồi xuống bàn học, suy nghĩ lại về bài thi hôm nay mình làm, không tệ lắm, dù sao cô cũng là người đã từng trải qua ba năm cấp ba, mấy bài thi này với Cố Minh chắc chắn khó khăn vạn lần nhưng với cô thì dễ dàng như ăn bánh.
Trong căng tin của trường, Dâu Tây đang ăn bánh bao thì Lập Tuấn ngồi xuống đối diện cô. Kể từ hôm cô thách đấu Cao Vỹ cứu tên này thì hắn cứ luôn yên lặng đi theo bên cạnh cô. Cao Vỹ cũng không động đến hắn nữa, chà chà, không ngờ tên Cao Vỹ thối tha ấy lại cũng có một mặt này đấy. Đáng tiếc trong tâm nguyện của Cố Minh không có muốn trả thù tên này nếu không cho hắn đẹp mặt. Có lẽ sâu trong lòng Cố Minh cũng rất hối hận khi lỡ tay giết Cao Vỹ. Con người mà, nếu đến cả cảm xúc hối hận tự trách cùng lương tâm đã không có thì đâu thể gọi là con người đâu, mà là ác quỷ.
Dâu Tây thở dài nhìn Lập Tuấn: "Có gì muốn nói cậu cứ nói đi, đừng có bày cái mặt muốn nói lại thôi như thế."
Lập Tuấn lo lắng đưa điện thoại cho Dâu Tây xem: "Cố Minh, cậu xem, mấy ngày nay trên trang mạng của trường có đăng rất nhiều bài viết về cậu. Họ đều nói rất khó nghe, còn liệt ra đầy đủ gia thế của cậu để đả kích cậu trong cuộc thi đấu đua xe sắp tới. Còn có bài viết nói về học lực của cậu ở trường trước kia cũng bị phơi bày."
Dâu Tây xem qua những bài báo này liền hiểu vì sao gần đây ánh mắt mọi người trong trường nhìn mình rất kỳ lạ. Mấy học sinh trước đây nói chuyện với cô bây giờ đều tránh cô như tránh rắn rết. Trong giờ học các thầy cô cũng rất chú ý động thái của mình, như là muốn tìm sơ hở.
Mẹ kiếp, gia thế khủng có lợi đấy chứ, còn chưa thi đấu mà đã bị dìm tinh thần rồi.
"Không cần để ý mấy loại báo này, lo ăn đi. Lát nữa giờ thể dục ăn vào mới có sức."
"Cậu không tức giận sao? Họ nói khó nghe như vậy, nói cậu không biết tự lượng sức mình còn nói cậu từ học lực đến gia thế cái gì cũng đều so kém với Cao Vỹ, cậu không phẫn nộ sao?"
Lập Tuấn vô cùng khó chịu với sự ung dung tự tại không thèm để ý của Dâu Tây, mặt đỏ bừng chất vấn cô.
Dâu Tây nhìn Lập Tuấn, ánh mắt lạnh lùng: "Tại sao tôi phải phẫn nộ? Họ nói tất cả đều đúng. Gia thế hay học lực, nhan sắc của tôi cái gì cũng không thể so sánh với Cao Vỹ là sự thực. Tôi tức giận hay phẫn nộ để làm cái gì?"
Dâu Tây ánh mắt tối tăm nhìn Lập Tuấn :"Ngược lại là cậu, cậu tức giận cái gì vậy?"
Lập Tuấn ánh mắt tránh né không nhìn Dâu Tây: "Tôi, tôi... tôi ăn xong rồi, tôi đi trước."
...
Thoáng cái, rốt cuộc cái đêm định mệnh ấy cũng tới, tại địa điểm được định sẵn, Cao Vỹ đã sớm đứng chờ Dâu Tây. Tại CLB đua xe nhà Cao gia, xung quanh rất đông người đến xem, đều là học sinh trong trường, trong đám người ngồi hai bên khán đài Dâu Tây thậm chí còn nhìn thấy Quân Sơn và Lâm Dực.
Địa hình đua xe được tự tay Cao Vỹ thiết kế, Dâu Tây dù không muốn cũng phải công nhận tên này rất giỏi. Có thể nói đường đua được thiết kế vô cùng tinh vi khó nhằn, độ cao khó vô cùng. Nếu Dâu Tây thực sự là tay mơ thì coi như hôm nay là ngày chết của cô.
Trong trang phục đua xe, Cao Vỹ gần như phô bày ra đủ một trăm phần trăm vẻ đẹp cá tính ngông cuồng của hắn. Tiếng con gái reo hò vang lên ầm ĩ, Dâu Tây có thể thấy rõ ràng mấy cái băng rôn to đùng đỏ chót viết mấy hàng chữ "Vương Tử Cao Vỹ là số một, chúng em yêu anh."
Eo, thật buồn nôn, yêu hắn hay yêu sự giàu có đằng sau hắn? Ưm... có lẽ là cả hai đi. Dâu Tây xách ba lô đi về phía Cao Vỹ, trên người cô mặc đồng phục áo trắng tinh khôi viền sọc kẻ đỏ, khí thế lạnh lùng trầm tĩnh ung dung càng tôn lên vẻ đẹp trai ngời ngời.
"Còn tưởng mày định làm con rùa rút đầu cơ chứ? Dám đến đây coi như nghĩa khí."
"Đã thách đấu nào có đạo lý bỏ cuộc giữa chừng chứ."
Trông dáng vẻ vân đạm phong khinh của Dâu Tây, không hiểu tại sao trong lòng Cao Vỹ tràn lên sự tức giận không nên có. Tên mặt trắng đáng ghét này, vốn lần đầu thấy hắn liền có cảm giác hắn cũng giống như bọn họ, khí chất cao quý tận xương cùng phong thái ung dung điềm tĩnh lạnh lùng của hắn rất đặc biệt. Nếu không phải sống trong gia thế giàu có lâu đời, sinh ra đã ngậm thìa vàng cùng hun đúc dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ như bọn hắn thì làm sao có được chứ?
Vốn định mời hắn gia nhập cùng hội lại không biết điều mà từ chối, còn nhảy ra ngăn cản nhã hứng của hắn. Đáng giận hơn nữa lại vì một tên chẳng ra gì mà thách đấu hắn. Thách đấu hắn trong bộ dạng tự tin ngạo mạn như thế mà mẹ kiếp, lại là một cái thùng rỗng kêu to. Một kẻ chưa từng động tay vào xe đua mà lại dám thách đấu hắn. Lúc hắn đang chạy đua trên đường băng của tử thần tên ngạo mạn đó không biết còn đang ở cái xó xỉnh nào.
Gia thế của hắn chỉ thuộc hàng thường thì lấy đâu ra cái khí chất cao quý tự nhiên đó chứ? Chả lẽ cái mà hắn luyện tập khổ sở từ nhỏ mà có được một cái kẻ mới sinh ra đã có được hay sao? Nực cười.
Đường đua bắt đầu từ đây, qua vách đá tử thần cùng vòng tròn quỷ ốc là kết thúc. Ai đến điểm đen trước thì người ấy thắng. Một khi đã bắt đầu thì bất kể sống chết, nghĩ xong thì ký vào đây."
Cao Vỹ ném cho Dâu Tây một tờ giấy và cái bút, là giấy chấp nhận rủi ro trong thi đấu. Sau khi Cao Vỹ dứt lời, khắp nơi nổi lên đủ các loại bàn tán nghị luận.
"Cao Vỹ điên rồi sao? Lần này lại chơi lớn như vậy?"
"Nghe nói gia thế Cố Minh cũng bình thường thôi, Cao gia có tiền như vậy sợ là không để vào mắt Cố gia nhỏ bé rồi."
"Vấn đề là tuyến đường đua xe kia cậu có biết là gì không?"
"Là tuyến đường gần nhất với cái chết."
"Vách đá tử thần kia không phải chỉ gọi chơi thôi đâu, mỗi năm có không ít xe rơi xuống từ đó đấy. Quỷ ốc kia cũng không phải dạng vừa, nó được thiết kế với ba mươi hai khúc cua vòng tròn theo đường xoắn ốc đấy. Rất nhiều người mê đua xe đều muốn chinh phục quỷ ốc nhưng đều đến vòng thứ mười ba là lật xe. Cho đến giờ ngoài Cao thiếu gia chưa từng một ai chinh phục được."
"Đáng sợ như vậy?"
"Còn hơn thế, có biết Cao Vỹ được đặt biệt danh là gì không? Là tia chớp đấy."
"Lợi hại, tên Cố Minh kia đúng là chán sống, hắn thậm chí còn chưa từng đua xe đấy."
Cao Vỹ nhìn Dâu Tây cầm giấy chưa ký thì cười nhạo: "Nếu sợ hãi thì bây giờ rút lui vẫn còn kịp đấy. Sao? Không dám ký?"
Dâu Tây lắc đầu: "Không phải, tôi muốn chuẩn bị thêm một phần, cậu cũng ký vào đi. Nếu cậu xảy ra chuyện gì cũng không thể trách tôi được."
Cao Vỹ phá lên cười: "Chỉ bằng mày mà muốn tao bị thương, người si nói mộng."
Khắp nơi tiếng cười nhạo nổi ra bốn phía, Cao Vỹ cười đủ liền sai người chuẩn bị thêm giấy, hai người cùng lúc ký lên giấy. Sau khi đã mặc vào trang bị bảo hộ, Dâu Tây liền tiến đến chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn, sau khi kiểm tra cẩn thận thấy không có dấu vết động tay động chân một phen thì nhìn Cao Vỹ.
"Có thể bắt đầu được rồi."
Hai người cùng bước vào xe trong tiếng reo hò ầm ĩ của mọi người. Tiếng súng vừa dứt, hai chiếc xe lao đi vun vút trong đêm. Kỹ thuật lái xe của Cao Vỹ không phải chỉ có thổi phồng khoa trương, bỏ xa đối thủ hoặc đưa đối thủ vào cạm bẫy là chuyện dễ như trở bàn tay. Chưa nói đến việc đường đua này đã được Cao Vỹ đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần, nhuần nhuyễn. Còn Dâu Tây chính là lần đầu tiên.
Lúc này, Dâu Tây rất phấn khích, Cố Minh có thể chưa từng chơi trò này nhưng Dâu Tây giờ khắc này vô cùng cảm kích bà chị đáng yêu của mình. Kiwi rất thích trò chơi mạo hiểm, lần đầu tiên ra nước ngoài biết đến bộ môn này đã vô cùng mê luyến. Sự mê luyến ấy vô cùng đáng sợ, chị ấy mê đến nỗi chơi ngày đêm, đem bản thân chơi đến không có ai là đối thủ. Trong giới đua xe không ai là không biết đến cái tên Kiwi của chị ấy.
Quan trọng nhất chính là khi không tìm được đối thủ xứng tầm với mình, chị ấy liền quay đầu bắt ép Dâu Tây chơi. Dâu Tây rất không thích chơi trò chơi mạo hiểm có thể mất mạng này nhưng dưới vũ lực của Kiwi, không thể không cúi đầu.