Rốt cuộc chuyện này ầm ĩ một hồi, kết thúc bằng việc bà Giang và vợ chồng Giang Lâm Hàng đến xin lỗi. Dâu Tây thế mới biết Quân Sơn lại giúp mình một chuyện lớn như thế, ba mẹ cũng bảo cô đến nói cảm ơn với Quân Sơn rồi mời cậu đến nhà ăn cơm.
Dâu Tây hẹn Quân Sơn ra ngoài đi dạo phố để cảm ơn, trong lúc đợi cậu ta cô cũng đã ăn hai que kem lận rồi.
"Cố Minh, xin lỗi, có chút chuyện nên đến trễ."
Dâu Tây nhăn nhó đánh cậu ta một cái: "Có nhõn việc đi chơi cũng lề mề."
Cô đánh gia cậu ta từ trên xuống dưới, áo sơ mi trắng hợp mốt, quần âu giầy thể thao đế cao, trên người còn đeo một chiếc túi chéo, khoác một cái áo khoác rộng màu đen, tay đeo đồng hồ đắt tiền nhìn rất là đep trai cool ngầu.
"Không tệ nha, phối hợp quần áo thời trang quá, ai không biết còn tưởng cậu đi hẹn hò đấy. Chỉ tiếc lại hẹn hò với một thằng đàn ông a\~"
Dâu Tây lôi kéo cậu ta xông pha vào phố, tai Quân Sơn đã đỏ bừng một mảng, bàn tay được Dâu Tây nắm lấy bất giác nóng ran.
Hai người quá đẹp trai nên đi trên phố rất chi là thu hút ánh nhìn, đi một lúc lâu rốt cuộc hai người cùng ghé vào một quán trà sữa mèo rất nổi tiếng.
Bên trong rất nhiều mèo đủ loại khác nhau, hai người vừa uống trà sữa vừa chơi với mèo. Kỳ quái là mèo bu lấy Dâu Tây rất đông mà chả có con nào lại gần Quân Sơn cả. Mặt cậu lạnh tanh vẫy vẫy một con mèo nhằm ý đồ dụ dỗ nó. Dâu Tây nhìn dáng vẻ cậu ta thì phì cười.
"Cậu gọi mèo với bản mătj sát thủ thế thì sao chúng dám lại."
Cô ném cho cậu một thanh đồ ăn vặt cho mèo: "Cầm lấy, mặt cậu dụ không được mèo đâu, vẫn là dùng đồ ăn đi."
Quân Sơn nhìn cậu con trai đối diện mình, trong ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, cả người Dâu Tây giống như phát ra một thứ ánh sáng mê hoặc, lại phảng phất như sắp tan biến, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cậu, đôi tay thon dài vuốt ve những chú mèo xinh đẹp. Thoáng chốc, Quân Sơn cảm thấy mình như đang nhìn xuyên qua Cố Minh gặp một bóng hình thiếu nữ xinh đẹp tuyệt mĩ, cô gái đó nhìn về phía cậu mỉm cười, nụ cười đẹp như thiên sứ.
Quân Sơn lắc lắc đầu mình, người trước mắt trở lại là Cố Minh mà cậu quen biết đang nhìn cậu ánh mắt nghi hoặc.
"Quân Sơn, sao thế? Tôi gọi cậu mấy câu rồi mà cậu vẫn cứ ngây ra, có chuyện gì xảy ra sao?"
Quân Sơn cúi đầu xuống nhìn một vài con mèo đã nhào qua ăn đồ ăn trên tay cậu: "Không có gì, chỉ là thấy mèo tiến lại ăn nên hơi ngơ ra một chút thôi."
Dâu Tây nửa tin nửa ngờ: "Vậy à? Đúng rồi, cảm ơn cậu vụ Giang gia nhé. Ba mẹ tôi muốn mời cậu đến ăn cơm. Tiện nhờ cậu bỏ phong sát Giang gia luôn."
"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Với gia đình tôi là chuyện lớn, họ muốn đích thân cảm ơn cậu đó."
"Thật sự không cần đâu, tôi giúp là vì cậu là bạn tôi."
Cô cười hì hì: "OK, bạn tốt"
Quân Sơn cũng mỉm cười với cô.
Dâu Tây nhấp một ngụm trà sữa nhăn mày:" Sao trà sữa của tôi lại ngọt qua, tôi gọi vị dâu tây mà nhỉ? Vị của cậu là gì?"
Dâu Tây với lấy cốc trà sữa của Quân Sơn uống một ngụm: "Á, cái này là vị dâu tây của tôi mà, cậu uống mà không phát hiện ra sai sao? Thiệt là."
Quân Sơn cười dịu dàng, cậu sẽ không nói với Cố Minh là để hôn môi gián tiếp với cậu ấy mà đưa tay đổi ly trà sữa đâu.
...
Thoáng cái đã ba năm trôi qua, Dâu Tây vừa đi học vừa mở rộng công ty giải trí của mình, trong ba năm, công ty của cô là phát triển lớn mạnh trở thành công ty giải trí đứng đầu cả nước, rất nhiều minh tinh nổi tiếng đều là người được đào tạo phát triển từ công ty cô mà ra.
Tuy công ty đã phát triển lớn mạnh như hiện tại, chủ nhân đứng sau của công ty đối với mọi người vẫn là một bí ẩn. Dâu Tây chưa bao giờ xuất hiện trên mạng, thân phận của cô được giấu kín, nhưng cũng có một vài tin đồn về việc boss của công ty giải trí này là một sinh viên, rất trẻ, là đàn ông và gia thế cũng rất lớn.
Ba Cố cũng đã phát triễn chuỗi siêu thị của mình trải dài khắp nơi, bây giờ Cố gia đã khác xưa, cũng đã bước chân vào giới thượng lưu. Người bình thường có thể không biết nhưng cái tên Cố Minh lại rất nổi tiếng trong giới nhà giàu bởi sự thông minh tài trí và giỏi giang, con trai của Cố Hạo còn là chủ nhân của công ty giải trí lớn nhất cả nước.
Mẹ Cố đã sinh cho Dâu Tây một em trai vào tháng trước, từ ngày em trai ra đời, Dâu Tây ở nhà rất thường xuyên để chăm sóc em bé, cô cũng dự định hoàn thành tốt nghiệp sớm trong năm nay để có nhiều thời gian quản lý công ty và chăm sóc mẹ Cố.
Cô Và bọn Quân Sơn vẫn luôn giữ liên lạc. Ba người Dâu Tây, Cao Vỹ và Lâm Dực đều học chung một trường đại học, bởi vì Dâu Tây mà hai tên công tử kia vừa mới học hết năm nhất đại học đã bị ba mẹ mình ném ra ngoài kiến công lập nghiệp, hai tên này rất oán hận Dâu Tây nên thường xuyên đến biệt thự nhà cô ăn vạ.
Quân Sơn thì học tại trường đại học Quân đội nên thời gian được nghỉ rất ít, cuộc điện gọi gần nhất hai người liên lạc Quân Sơn nói cậu ta đang tăng tốc hoàn thành tốt nghiệp để ra trường.
Đúng là cái thứ giỏi giang, trường quân đội khó nhằn như thế mà cậu ta cũng tranh thủ tốt nghiệp sớm được.
Dâu Tây đã bế em bé rất chuyên nghiệp rồi, mẹ cô không đẻ thêm nên ngoài hai chị em cô và Kiwi cũng chỉ còn ông anh trai hoàn mỹ mọi mặt của ba mẹ cô mà thôi.
Anh trai cô rất giỏi, tương lại không xa nhất định sẽ thừa kế gia chủ của gia tộc, tiếp nối ba cô. Thật nhớ bọn họ, không biết bọn họ thế nào rồi, Kiwi có bị sao không?
Mẹ Cố nhìn Dâu Tây bế em bé cẩn thận vô cùng thì cười nói: "Con cứ thả lỏng một chút, để bà vú bế cho là được, cứ chăm chăm nhất định bế em, công việc bỏ đó hả?"
Dâu Tây nhìn em bé cười: "Con thuê nhiều người về như vậy để con cực khổ vậy con còn trả lương cho họ làm gì? Mẹ đừng lo, con sắp xếp ổn thoả mà. Con muốn bế Cố Thành nhà chúng ta thì bế thôi. Phải không bé cưng?"
Cố Thành nằm trong lòng Dâu Tây đang lim dim nhắm mắt nghe cô nói lại cười toe lộ ra hai cái hàm trơn bóng không một cái răng.
"Ai nha, thằng bé cười kìa, mẹ bế nó lâu như vậy mà chả thấy cười gì cả, cứ nằm trong lòng anh trai, anh trai nói gì cũng cười tít cả mắt."
"Chuyện, thằng bé biết con thích nó mà."
Bà nội Cố từ trên nhà đi xuống: "Cháu nội của bà dậy rồi à, Minh nhi, con đưa bà bế em cho mà chuẩn bị đi làm việc."
"Vâng."
Dâu Tây đưa em bé cho bà nội, bà nối ẵm em bé vừa ẵm vừa trêu đùa, luôn miệng gọi bảo bối nhỏ của bà. Cô ngồi xuống ghế sofa xem văn kiện, mẹ Cố cũng ngồi xuống với cô.
"Bà nội, bà gọi a Thành là bảo bối nhỏ, thế con là gì nha?"
Bà nội bế em bé lại gần gõ vào đầu Dâu Tây một cái: "Lớn từng này rồi còn ghen tị với đứa bé sơ sinh, quỷ sứ"
"Ai nha, bà có a thành quên luôn Minh nhi của bà rồi, trước đây bà chỉ gọi con là bảo bối nhỏ."
"Quỷ sứ." Bà nội ắm bé ra ngoài sân phơi nắng, mẹ Cố nhìn văn kiện Dâu Tây xem lại giật mình.
"Minh nhi, con mới bao nhiêu tuổi tự nhiên lập di chúc làm cái gì? Con có chuyện gì giấu mẹ hay sao?"
Ba Cố mới đi công tác về, nói chuyện với a Thành trong lòng bà nội một lúc thì vào nhà, vừa đến cửa nghe thấy giọng nói của vợ cũng kinh ngạc vội vàng đi vào nhà ngồi xuống cạnh Dâu Tây, cầm lấy giấy tờ trên bàn xem xét.
Không xem thì thôi, xem một cái khiến ông giật bắn người. Ngoài công ty giải trí chính và các chi nhánh phụ thì tài sản của Cố Minh được liệt kê trên giấy nhiều vô cùng, nhà cửa đất đai tiền tài có ở trong nước và cả ngoài nước. Không chỉ thế còn có rất nhiều cổ phần từ các công ty khác nhau. Cố Minh từ khi nào lại có khối tài sản trên danh nghĩa nhiều như vậy. Hơn nữa, tất cả số tài sản này một phần được lấy dùng làm tự thiện còn lại đều để lại cho Cố Thành.
"Minh nhi, chuyện này là thế nào? Con nói cho ba mẹ xem. Con mới bao nhiêu tuổi là lập di chúc làm cái gì?"
"Đúng đấy, Minh nhi, có chuyện gì con cứ nói với ba mẹ, chúng ta cùng giải quyết. Con đừng làm mẹ sợ."
Dâu Tây nhíu mày, cô không thể nói với họ rằng dạo này cô hơi bất an, cảm thấy nhất định phải lập một cái di chúc. Lúc nghĩ đến việc lập di chúc không hiểu sao trong lòng lại thấy rất dễ chịu. Trực giác của cô rất đáng tin cậy, xưa nay chưa từng sai xót.
Cô cười xoà trấn an ông bà Cố: "Con thì có chuyện gì chứ? Ba mẹ đừng suy nghĩ nhiều, dạo này con thấy khá nhiều người lập di chúc sớm nên bắt chước theo thôi."
"Thật không? Nếu không mai mẹ đưa con đi khám."
"Đúng đấy, mai con với mẹ con cùng đi khám đi."
"Con thực sự không sao mà"
Cuối cùng, Dâu Tây vẫn phải đi khám với ba Cố. Mẹ Cố vừa mới sinh không lâu nên Dâu Tây nhất quyết bắt bà ở nhà. Cô và ba Cố nghỉ một ngày cùng đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn diện.
Vì tiện đã đến nên cô cũng bắt ông Cố làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện một thể, cuối cùng cô thì sức khoẻ hoàn toàn bình thường ba Cố lại ra bệnh dạ dày kém do uống nhiều rượu bia.
Thế là về nhà ba Cố còn bị mẹ Cố mắng cho một trận, còn cấm từ bây giờ đi xã giao phải uống nước hoa quả thay rượu. Bà còn nói để thư ký của ba để ý ba, có gì báo với bà ấy.