Xuyên Nhanh: Không Muốn Soái Ca Yêu Ta

Chương 17: Thế giới 1



Trong trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, hai người con trai tướng mạo tuấn mĩ phi phàm đi song song cùng nhau khiến mọi ánh mắt xung quanh đều phải ngoái lại nhìn. Thậm chí có thể nghe thấy những tiếng hô khe khẽ của các cô gái xung quanh.

"Đẹp trai quá đi!!!"

"Hai người đó có phải người nổi tiếng không vậy? Đẹp trai quá đi mất!!!"

"Soái quá!!! Trái tim tớ đã bị đánh cắp chỉ bởi một ánh mắt lướt qua của hai người họ."

"Ôi mẹ ơi, hãy tha thứ cho sự mê trai này của con, quả thực hai người đó quá soái."

Dâu Tây nghe tiếng bàn tán cùng tán thưởng vang lên bốn phía, lại còn cảm giác ánh mắt khắp nơi đổ dồn về phía này thậm chí còn có người chụp lén.

Thiệt tình, tất cả đều tại tên Quân Sơn đang đi bên cạnh cô này. Vốn dĩ đã định đi mấy trung tâm nhỏ mua chút đồ rồi thôi. Kết quả nghe cô nói đi mua quà mừng thọ liền khăng khăng một mực dẫn cô đến chỗ này.

Tai sao tên Quân Sơn này lại bỏ ra một ngày chủ nhật đi theo cô mua quà mừng thọ thì phải nói đến chuyện sáng nay.

...

Sáng nay, khi Dâu Tây còn cuộn tròn trong chăn bông ấm áp thì bị bừng tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại kêu như đòi mạng. Vốn định không tiếp chờ chuông tắt lại ngủ tiếp ai ngờ chuông vừa tắt lại bắt đầu vang lên. Dâu Tây tức giận nghe điện thoại trong giọng nói còn ngái ngủ của mình.

"Alo, ai đấy? Có biết bây giờ là mấy giờ không mà gọi điện hả? Không cho người ta ngủ hay sao?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc không nói gì, cô đang định phát hoả một lần nữa thì đầu dây bên kia rốt cuộc vang lên một giọng nói dễ nghe.

"Cố Minh, là tôi, Quân Sơn."

Lời nói mắng mỏ bị nghẹn lại trong họng Dâu Tây, cô ngồi bật dậy đem điện thoại hướng ra nhìn tên cuộc gọi, đúng là Quân Sơn. Cô cười gượng gạo: "Quân Sơn à, mới sáng sớm cậu gọi mình có việc gì thế?"

"Không sớm, đã mười giờ sáng, tôi đang đứng dưới cổng nhà cậu. Xuống đây đi."

"Cái gì? Cậu đến nhà tôi làm gì?"

"Coi như để cảm ơn bữa ăn hôm qua của cậu, hôm nay tôi mời cậu ăn nhà hàng."

Dâu Tây ngáp dài một cái từ chối thẳng: "Không đi, hôm nay tôi phải đi mua quà mừng thọ, để hôm khác đi."

Quân Sơn không chút nào để ý: "Vậy tôi bồi cậu đi mua quà, cho cậu mười lăm phút xuống đây."



Nói xong cậu liền cúp máy, Dâu Tây tức điên cả người, mẹ nó, tên Quân Sơn này hôm nay lại trúng tà gì, không cho người ta thương lượng gì cả. Cô chậm chạp vệ sinh cá nhân, thay quần áo các thứ xong cũng đã ba mươi phút sau. Sau đó mới ung dung ra cổng, xe của Quân Sơn đỗ ở bên ngoài, cô giơ tay gõ cửa kính. Sau một lúc cửa xe mới mở ra, hôm nay Quân Sơn tự lái xe nên cô yên vị ngồi ở ghế phụ.

Dâu Tây mặt tươi như hoa thắt dây an toàn cẩn thận mới quay sang nói chuyện với Quân Sơn: "Xin lỗi nha, nhiều thứ phải chuẩn bị quá nên xuống muộn rồi."

Quân Sơn hừ lạnh một cái, từ chối cho ý kiến bắt đầu khởi động xe lái đi.

"Đi đâu mua đồ."

Dâu Tây nghĩ nghĩ: "Đến trung tâm mua sắm gần đây đi, chỗ đó nhỏ lại ít người mua cũng tiện."

Quân Sơn nhíu mày: "Chỗ đó thì có gì đáng giá mà mua, đi trung tâm thương mại lớn nhất thành phố đi."

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Quân Sơn, Dâu Tây nuốt một ngụm nước miếng: "Được, tuỳ... tuỳ cậu."

Cứ như thế hai người xuất hiện ở đây, giống như quốc bảo bị mọi người nhìn ngắm. Đem tâm lý trả thù Quân Sơn ca đáng ghét, Dâu Tây lượn khắp các cửa hàng, đi từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên mua bao lớn bao nhỏ đều bắt tên Quân Sơn ca đáng giận cầm hết. Vốn muốn hành hạ cậu ta khiến cậu ta tức giận nhưng biểu cảm cậu ta lại khiến Dâu Tây cảm thấy rất kỳ quái.

Dù cô hành cậu ta thế nào thuỷ chung gương mặt của cậu đều bình tĩnh, thỉnh thoảng hiện lên nét ôn nhu dịu dàng khiến Dâu Tây sởn hết cả da gà. Người gì kì cục đâu đâu. Thích bị ngược???

Đi thêm một cửa hàng nữa quay lại nhìn Quân Sơn, nghĩ muốn xem sự chật vật trên người cậu ta mà ai ngờ phải khiến Dâu Tây thất vọng rồi. Cô mua rõ là lắm thứ mà bây giờ trên người cậu ta vẫn sạch sẽ soái khí ngời ngời trên tay chỉ cầm hai túi nhỏ cô mới mua thêm ban nãy.

"Đồ đâu rồi?" Dâu Tây kinh ngạc nhìn Quân Sơn, đồ của cô đi đâu hết rồi?

"Đã gửi về nhà cậu rồi."

Quân Sơn vẻ mặt cười thản nhiên: "Xem xem, hôm nay tôi mà không đi cùng, với cái đầu óc trên mây của cậu xem làm sao có thể xách đồ được."

Dâu Tây trợn mắt há mồm to như quả trứng: "Gửi về rồi? Cậu vẫn đi cạnh tôi thì gửi về kiểu gì?"

"Đương nhiên là sai người đem về rồi." Quân Sơn nhìn Dâu Tây ánh mắt như nhìn một đứa ngốc. Cô quay mặt đi, đúng vậy, có thể gửi nhân viên cửa hàng đem về mà, sao mình có thể hỏi câu ngốc nghếch như thế chứ? Thật mất mặt a\~

Hành tên Quân Sơn này thật không thú vị, Dâu Tây cũng đã chọn xong quà mừng thọ cho bà ngoại nên rốt cuộc đưa ra đề nghị ăn cơm. Hai người tìm một quán ăn Nhật khá nổi ở nơi này vào ăn. Trong lúc gọi món, nhân viên phục vụ cứ nhìn chằm chằm hai người ánh mắt loé sáng, thật không biết trong đầu cô nàng này tự bổ não cái gì mà vẻ mặt kiểu đấy nữa.

Trước mắt rõ ràng hà hai người đàn ông ngồi bình thường đang chọn món nhưng qua con mắt của cô gái bồi bàn mang tâm hồn hủ nữ lại dường như trông thấy cảnh hai người bón đồ ăn tình tứ cho nhau, càng nhìn đôi mắt càng phát sáng lập loè.

Ăn uống xong xuôi cũng đã bốn giờ chiều, đột nhiên cô nổi hứng muốn đi xem phim nên quay sang hỏi Quân Sơn: "Phim mới của công ty tôi đang được công chiếu trên rạp đấy, cậu có muốn đi xem cùng tôi không? Hay về nhà?"

"Được, xem đi"



Thế là hai người lại bắt đầu mua vé xem phim và bỏng nước, khác với Dâu Tây, đại thiếu gia Quân Sơn này là lần đầu đến rạp xem phim, lại xem phim cùng người trong lòng khiến tâm trạng của cậu vừa mong chờ lại phấn khích.

Suốt quá trình xem phim, Quân Sơn xem phim thì ít, xem Dâu Tây thì nhiều. Hôm nay để hành Quân Sơn mà Dâu Tây cũng hành bản thân không kém, lượn lờ mua sắm mấy tiếng đồng hồ đã khiến cô sớm mệt muốn chết. Phim mới chiếu được mười lăm phút đầu cô đã ngả vào vai Quân Sơn ngủ say.

Trong rạp chiếu phim vốn không ít người nhưng Quân Sơn đã lén lút giấu Dâu Tây bao trọn phòng này nên người đã sớm đi ra hết. Cả phòng chiếu phim rộng lớn như thế chỉ có hai người đàn ông ở trong.

Cậu vuốt ve khuôn mặt Dâu Tây lại lén lút hôn cô, nắm tay cô. Chưa bao giờ Quân Sơn lại có cảm giác muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này đến thế.

Rốt cuộc vào giờ khắc phim sắp hết Dâu Tây cũng tỉnh lại, phát hiện xung quanh trống rỗng không có một ai thì vẻ mặt khiếp sợ: "Tôi ngủ quên bao lâu rồi mà không còn một ai thế này?"

"Phim hết rồi nên mọi người rời đi thôi, tôi cũng đang định gọi cậu dậy để về nhà."

"Vậy sao? Đúng rồi, cậu xem phim chưa? Thế nào, hay lắm đúng không?"

"Ừm, về thôi muộn rồi."

"Xí, nhạt nhẽo. Mấy giờ rồi?"

"Sáu giờ chiều rồi."

"Mẹ ơi, tôi phải đi dự tiệc, Quân Sơn mau mau đưa tôi về nhà chuẩn bị."

Quân Sơn nhíu mày: "Sợ không kịp, tôi đưa cậu đi tạo hình chuẩn bị lát nữa đến thẳng địa điểm tổ chức luôn. Quà không phải cậu để sẵn bên người rồi sao?"

"Vậy làm phiền cậu rồi."

Dưới sự trợ giúp tài lực của Quân Sơn, rốt cuộc Dâu Tây cũng kịp đến nơi. Cô gọi cho bà Cố muốn cùng nhau hội hợp.

"Mẹ và ba con đang trên đường đến, con chờ bọn ta ở bên ngoài đi."

"Vâng."

Sau khi đưa Dâu Tây đến bên ngoài biệt thự Giang gia thì cậu cũng rời đi, lúc này Dâu Tây đứng bên ngoài chờ ba mẹ một mình. Nhìn từng chiếc xe sang trọng tiến vào biệt thự, Dâu Tây cảm khái. Quả nhiên là người giàu có, tổ chức một cái thọ yến người đến dự đều là những kẻ không phú thì cũng quý. Bảo sao không muốn nhận một người con rể như ba Cố làm con a\~

Bao nhiêu năm không liên lạc cũng chẳng đoái hoài đến, nếu không phải ba Cố càng ngày càng ăn nên làm ra, không biết chừng đến cuối đời ông bà Giang cũng chẳng muốn nhận lại con gái ruột. Mệt mẹ Cố còn nghĩ về họ, Dâu Tây đã đọc tư liệu của Giang gia năm đó, ông bà Giang vốn muốn gả mẹ Cố cho con trai út của một gia đình giàu có họ Lư lúc bấy giờ, nghe nói tên kia là một kẻ chăng hoa chơi bời, bồ bịch bên ngoài nhiều không đếm kể nên đã ngoài ba mươi tuổi chẳng ai muốn gả con gái cho hắn. Nhưng Lư gia lại giàu có quyền thế rất lớn thời bấy giờ, nghe nói Giang gia có một cô con gái xinh đẹp chưa gả chồng thì đem lễ hỏi khổng lồ đến muốn kết thông gia. Chỉ tiếc mẹ Cố lúc đấy đã yêu ba Cố kiên quyết muốn gả cho ba Cố làm vợ, ông bà Giang năm đó vì khiến hai người chết tâm làm rất nhiều chuyện ác độc với ba Cố và gia đình ông.

Cuối cùng mẹ Cố cùng ba Cố bỏ đi đến thành phố khác lập nghiệp, Giang gia cũng là gia đình có gia thế nên tuy đắc tội với Lư gia, Lư gia cũng không động vào Giang gia được. Rốt cuộc hai gia đình cũng chỉ trở mặt thành thù, không có tổn thất nên ông bà Giang liền xem như chưa từng có đứa con như mẹ Cố.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.