"Ai là người hầu của cô." Hắn không hề biết điều này, cũng không ai nói với hắn. Không có thông báo, rõ ràng chị ta đang nói dối.
"Cậu có thể về hỏi mẹ."
Thẩm Miên nói rồi liền ung dung xoay người rời đi, phía sau còn có thêm một chiếc đuôi nhỏ.
Dung Âm cũng không ngờ chỉ vì trở thành người hầu riêng của Trần Giản Miên mà không còn ai dám đụng tới cô nữa.
Cô nhớ đến vụ bị bạo hành ở nhà vệ sinh hôm đó liền cau mày. Nghe bảo ba nữ sinh kia trên đường về nhà đã bị mấy tên côn đồ phế mất một tay một chân, hành động của bọn họ vô cùng tàn bạo. Sau hôm ba nữ sinh đó gặp chuyện cô còn được mời lên phòng hiệu trưởng làm việc với cảnh sát do bị tình nghi, nhưng cuối cùng không có bất kì chứng cứ gì chỉ tội cô. Chính xác thì cô không làm, cô cũng không biết ai có thể tàn nhẫn đến như vậy, một lời không hợp liền phế người khác thì quá tàn nhẫn rồi. Cho dù lúc đầu cô rất hả hê nhưng sự hả hê trước thảm kịch của kẻ hại mình và đồng tính với hành động tàn bạo nó khác nhau hoàn toàn.
"Cô định cắt trụi nó đó à?" Thẩm Miên ngồi trên sofa, tay chống cằm nhìn một cách chàn chường. Cô nhìn Dung Âm tỉa cây hải đường của mình gần như trụi, cuối cùng không chịu được mà lên tiếng.
Dung Âm nghe xong liền giật mình. Cô nhìn xuống cây hải đường đã bị cắt trụi lá lại quay sang nhìn Trần Giản Miên bằng ánh mắt sợ hãi pha lẫn áy náy. Chết cô rồi, đại tiểu thư này tính tình trước nay khó chiều. Cô phá hư cây mà cô ấy thích nhất liệu cô ấy có trực tiếp đuổi cô không.
Cô cũng không biết tại sao con người có thể thay đổi như biến thành người khác như vậy. Trước kia đại tiểu thư cực thích hoa hồng và tường vi, còn bây giờ chỉ thích mỗi hải đường. Nhưng hải đường ngoài ý nghĩa tài lộc, thịnh vượng ra nó còn có một ý nghĩa thật sự không tốt, nó có nghĩa là khổ luyến.
Người như cô ấy không phải không thiếu tiền bạc hay sao. Tại sao lại cầu mong tiền bạc, phú quý mà không phải là tình cảm.
"Đại tiểu thư, tôi...tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi." Dung Âm nhanh chóng cúi người xin lỗi. Cô biết rõ nếu bản thân rời khỏi đôi cánh của Trần Giản Miên cô sẽ quay lại thời gian đen tối của trước kia. Cho dù hiện tại cô ấy nổi trận lôi đình cũng được, trực tiếp đánh cô một trận cũng được, đừng bỏ mặt cô là được.
"Người ta xin lỗi rồi kìa, cô còn muốn gì." Ưng Thừa Tướng thấy Thẩm Miên vẫn im ru liền lên tiếng lải nhải.
Thẩm Miên giọng đầy mỉa mai: "Ngươi có biết giờ ngươi giống gì không?"
"Giống gì?" Nó chỉ là hệ thống làm việc thôi. Không giống hệ thống thì giống gì được.
"Giống mấy bà, con tôi còn nhỏ không hiểu chuyện chấp nhất với nó làm gì." Mới thấy nữ chính xin lỗi một chút đã quýnh lên như vậy. Con khỉ thối này là hệ thống của cô hay của nữ chính vậy.
Ưng Thừa Tướng: "..."
Khác với dự đoán của cô, Trần Giản Miên ngồi rất ung dung không hề có cái gọi là tức giận. Cô ấy ngồi trên sofa trực tiếp cầm lấy miếng táo bỏ vào miệng như chưa có chuyện gì xảy ra. Dung Âm hết nhìn Trần Giản Miên lại nhìn cây hải đường, không phải nó là thứ đại tiểu thư thích nhất sao.
Tuy đại tiểu thư không nói bản thân thích gì nhưng cô hoàn toàn quan sát được. Món ăn chỉ cần cô ấy thích sẽ ăn nhiều hơn một miếng, thức uống cô ấy thích sẽ uống nhiều hơn một ngụm đến cả đồ vậy cô ấy thích cũng vậy.
Cô nhìn cây hoa hải đường xong lại cúi đầu không biết xử lý thế nào. Nếu bây giờ cô hỏi có phải khơi lên sự tức giận của cô ấy không.
"Cô còn không biết dẹp, hay để tôi lấy nó xay sinh tố cho cô uống." Thẩm Miên cuối cùng vẫn không chịu đựng được kẻ trước mặt. Quả nhiên là nữ chính đại nhân lúc nào cũng theo hình tượng bạch liên hoa yếu đuối đến phát chán. Ở trước mặt nam chính giơ nanh múa vuốt hay lắm mà, sao trước mặt cô lại như con ngốc vậy.
"Tôi... tôi làm ngay...xin lỗi tiểu thư... xin lỗi tiểu thư." Dung Âm nghe xong liền bị dọa cho hết hồn. Người khác thì cô không biết nhưng kẻ trước mặt thật sự sẽ mang xoay sinh tố cho cô uống thật.
Cô lại nhớ đến ba kẻ đã hại mình. Cho dù không có chứng cứ nhưng cô chắc chắn việc này có liên quan đến Trần Giản Miên. Chính xác hơn thì ngoài Trần Giản Miên hiện tại thì không ai có cái gan đó cả. Dù gì ba người kia cũng là tiểu thư nhà giàu ở bậc thượng lưu, bình thường trong trường cũng có tiếng nói, ai mà dám đụng vào chứ.