Mặt trời đã đi được nửa đoạn đường của mình, nhiệt độ bên dưới cũng được hâm nóng rất nhiều. Tầm 2h trưa, bên ngoài nóng như muốn thiêu rụi những người đang bận rộn cho việc mưu sinh hằng ngày. Trở về phòng studio, Không gian im lìm hẳn, Tư Nam và Dương Hoàng đứng hình nhìn nhau.
Hưng Huy e hem vài tiếng:
- Hai vị, tôi rất biết ơn hai vị đã lặn lội đến đây nhưng tôi vẫn chưa muốn đầu quân cho ai cả.
Dương Hoàng đứng dậy.
- Cháu trai, ta biết con rất giỏi nhưng cuộc sống này khó khăn hơn con nghĩ nhiều nên cân nhắc lại đi.
Nói rồi chú nhìn qua Tư Nam mỉm cười với anh. Sau đó, chú khoát vai anh, nói với Hưng Huy.
- Nếu cậu đổi ý đến tìm tên nhóc này, nó khá là giỏi đấy về mảng chuyên môn đến quản lý.
Hưng Huy nhìn anh, sau đó cúi đầu chào. Tư Nam nhìn chú rồi mỉm cười. Đột nhiên, anh cảm thấy ấm áp vô cùng, chắc ngoài chú ra sẽ không đối tốt với anh như vậy.
Sau đó, Tư Nam xin một chút thời gian của Hưng Huy để tư vấn về công ty và những đãi ngộ khi anh đầu quân công ty. Tầm 30 phút sau, Tư Nam bước ra ngoài chú Hoàng đứng đó chờ anh, thấy anh bước ra Dương Hoàng tươi cười bảo:
- Nhóc đi uống với chú chứ? Còn công việc nào không?
Tư Nam xem giờ thì thấy vẫn còn sớm. Anh gật đầu đồng ý. Cả hai tìm một quán ăn bình dân vào ăn. Anh và chú gọi món và ngồi cười đùa với nhau. An Anh và thư ký Kim cũng ngồi sang một bàn khác. Không khí bàn cô im lịm hẳn, Thư ký Kim cứ ngồi đó chẳng làm gì ngoài việc uống nước.
An Anh trầm tư một hồi bảo:
- Ah, anh tên gì vậy?
Thư Ký Kim nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng hẳn, cô nhìn anh và quan sát thật kĩ sau đó trầm tư hẳn. Thư ký Kim bỗng tươi cười, cậu nở một nụ cười niềm nở:
- Chào chị, em tên Kim Vũ.
An Anh cũng nhìn anh vờ cười:
- Chào em, chị gọi em là Tiểu Vũ được không?
Kim Vũ cười thầm nhưng ánh mắt lạnh hẳn, cậu vờ đồng ý:
- Được ạ.
An Anh nhìn cậu, thái độ chị chuyên nghiệp khi đối phó những trường hợp như vậy. Chị tiếp tục thăm dò anh.
Tư Nam nhìn chị thầm cười, anh quay lại nhìn chú Hoàng đã thấy chú nhìn mình với thái độ rất lạ, cách nhìn của chú là sự đắc ý khi biết bí mật một người nào đó. Tư Nam khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì vậy chú?
Chú Hoàng nhúng vai, uống một ngụm nước:
- Con hình như chọn được thư ký rất tốt nhỉ và có một người bạn trai rất tốt nhỉ.
Tư Nam nhìn chú mặt đờ đẩn, nói lắp:
- Chú... ai nói với chú vậy?
Dương Hoàng cười đắc ý:
- Hôm bữa chú qua thăm thì thấy người đó trong phòng chăm sóc con. Vẻ mặt con thì vô cùng thích thú, ánh mắt cũng cưng chiều vô cùng.
- Tư Nam, nếu con thật sự thích người ta thì không làm người đó khóc và buồn.
Tư Nam trầm tư rồi cười hồn nhiên với chú:
- Chú yên tâm, con sẽ bảo vệ em ấy đến cuối đời.
Chú Hoàng ngây ngốc nhìn anh sau đó chú thở dài:
- Haizzz, thiệt là chú muốn gặp người làm con lãng mạn như vậy đấy.
Tư Nam đỏ mặt nhìn chú:
- Chú này.
Tư Nam nhìn sang Kim Vũ, anh trầm tư rồi nhìn chú đầy nghiêm nghị, chú hoàng cũng giật mình vì thấy anh đổi thái độ nhanh như vậy.
Chú bảo:
- Con sao vậy? Sao tư nhiên nghiêm túc vậy?
Tư Nam trầm ngâm bảo:
- Chú, thư ký của chú có gì lạ không?
Chú Hoàng không hiểu ý anh là sao, chú thắc mắc hỏi anh:
- Con hỏi vậy là sao?
Tư Nam hỏi chú:
- Chú...chú còn nhớ vụ tai nạn đó không?
Chú Hoàng nhìn anh, vẻ mặt chú xám lại, bất động một hồi chú nhìn anh bảo:
- Tư Nam, con...
Tư Nam nhìn phản ứng của chú anh nhứ biết ra chuyện gì đó. Anh gằn giọng hỏi chú:
- Chú có phải ngay từ đầu chú đã biết cậu ta...là ai rồi đúng không?
Chú Hoàng né tránh ánh mắt sắc lại của cậu, chú xoa tay vào nhau.
- Tư Nam, chuyện này nói sau được không?
Tư Nam nhìn chú, anh thở dài.
- Chú, con sẽ không cho phép chú gặp chuyện gì đâu nếu như chú xảy ra bất trắc gì con sẽ khiến những kẻ có liên quan phải trả giá.
Chú nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của anh, nó như một con dã thú đang đe dọa kẻ thù. Chú hoảng sợ né tránh anh. Chú biết cậu đang nói đến chuyện gì. Chú cũng biết anh nói thật nếu như chú xảy ra chuyện gì anh sẽ thật sự làm chuyện ngu xuẩn gì đó. Gióng như lúc nhỏ, anh đã cũng vì chú mà làm những chuyện không thể tưởng tượng được.
Chú hơi sợ nhưng lại rất vui vì anh quan tâm chú. Chú cười cười bảo:
- Tư Nam, chú thật sự biết ơn người đã giúp con thay đổi, chú biết rồi chú sẽ không làm chuyện gì khiến bản thân gặp nguy hiểm đâu con không cần lo. Còn về A Vũ, chú có suy nghĩ riêng của mình cho nên...cho nên con đừng làm gì hại đến cậu ấy.
Tư Nam trầm tư anh không nói gì cả. Trong lòng anh thật sự sợ mất những người thân nay, chú và Thiên Duy là hai người quan trọng với anh. Nếu hai người đó mà rời bỏ anh hoàn toàn thì có lẽ anh sẻ rơi bào bóng tối như kiếp trước. Tư Nam muộn phiền hẳn, anh nhắm mắt lại xoa xoa thái dương.
- Con hiểu rồi.
Cuộc nói chuyện của hai chú cháu không mấy tối đẹp. Cả hai ăn xong cũng chào nhau ra về. Khi họ nói chuyện xong cũng là 5h chiều. Tư Nam ngồi lên xe, tâm trạng anh muộn phiền hẳn, An Anh cũng lo lắng cho anh.
Tư Nam hỏi chị:
- Lúc nãy, chị nói chuyện với anh ta chị có nhận xét gì?
An Anh nói:
- Anh ta là người khá cẩn trọng nhưng vẫn để lộ ra bản tính của mình, người tinh mắt sẽ để ý được.
Tư Nam hỏi:
- Bản tính thể nào?
An Anh nói:
- Anh ta khá lạnh lùng còn có chút mưu mô hơn nữa theo tôi nhận thấy tâm tính của anh cũng có chút méo mó...Sếp nghiêm túc mà nói những gì anh nghĩ rất có thể...
Tư Nam càng lúc càng sầu hơn nữa. Anh xua tay ý bảo chị đừng nói nữa.
- Chị đến nhà Thiên Duy nhé.
An Anh bảo:
- Vâng.
Xe dừng trước của nhà Thiên Duy đúng lúc Thiên Duy đang xuống xe. Tư Nam thấy xe rất mới còn là xe phiên bản giới hạn. Tư Nam trầm mặt, ánh mắt nghi ngờ. Thiên Duy chào tạm biệt người trong xe, vẻ mặt cậu tươi cười, càng khiến Tư Nam hoài nghi hơn nữa. Tư Nam tiến trước mặt Thiên Duy nắm chặt tay cậu.
Thiên Duy nhìn anh vẻ mặt rất đau đớn, cậu lấy tay khác nắm tay anh, nhăn mặt bảo:
- Anh làm gì vậy, đau quá.
Tư Nam nghe cậu nói đau liền nới lỏng ra nhưng anh vẫn không buông ra:
- Anh xin lỗi.
Thiên Duy nhìn nét mặt u ám của anh như biết chuyện gì đó, cậu níu tay anh bảo:
- Anh có muốn lên nhà nghĩ tý không?
Tư Nam gật đầu rồi kéo tay cậu lên trên. Khi bước vào bên trong vừa mới khóa cửa anh lập tức ôm lấy cậu.
Thiên Duy giật mình, anh tức giận bảo:
- Anh, anh làm gì vậy?
Tư Nam ôm cậu chặt hơn nữa, anh thì thầm:
- Một chút thôi, chỉ một chút thôi.
Thiên Duy chẳng nói gì, cậu gục đầu bên vai anh quàng tay ôm lấy anh.
- Không sao, không sao đâu.
Tư Nam thấy tâm trạng mình ổn hơn một chút anh nhắm mắt lại:
Thiên Duy có cảm giác tấm lưng anh như nhỏ bé hẳn, người đàn ông lúc nào cũng mạnh mẽ, lạnh lùng bây giờ thật sự nhỏ bé và cần ai đó vỗ về. Cậu ôm anh thật chặt luôn miệng bảo:
- ổn thôi, sẽ ổn thôi mà không sao đâu anh.
Đột nhiên, cậu có cảm giác cơ thể đang ôm cậu nặng dần. Cơ thể anh tư từ đè nặng lên cậu khiến cậu phải dùng sức đỡ anh nhưng sức nặng của anh quá lớn rồi hai người ngã nhau xuống. Tư Nam đè lên người cậu ngục ngủ tư lúc nào. Thiên Duy thở dốc cậu đưa tay lên trán mình thầm cười.
- { Thiệt tình.}
Thiên Duy đặt anh trên giường mình, nhìn anh ngủ trong bình thản thế này cũng an tâm hơn. Cậu vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng bảo: