Kim Đản Đản hơi dùng sức cắn bờ vai của hắn, nhưng mà Lãnh Mạc Tà tựa như không cảm thấy đau chút nào. Nàng buồn bực buông hắn ra, lau nước mắt trên mặt.
Đôi mắt nàng vẫn đỏ bừng, nhìn hắn: “Rốt cuộc là chàng gặp chuyện gì thế?”
Lãnh Mạc Tà sủng nịch vuốt tóc nàng: “Năm đó linh hồn ta sắp tiêu tán, là sư huynh nàng đã ra tay cứu ta. Ta đồng ý tu dưỡng ở trong hồ lô màu tím mười năm mới ra ngoài, nhưng vì thương xót nàng ngày càng gầy ốm, liền ra trước!”
Kim Đản Đản cắn môi: “Có phải ra sớm sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thân thể của chàng hay không?”
Lãnh Mạc Tà liếc nàng một cái, gật đầu: “Ảnh hưởng cũng lớn!”
“Vậy chàng mau vào tiếp tục tu luyện đi, ta có thể chờ!” Kim Đản Đản vừa nghe có hại đối với hắn, sốt ruột nói.
Lãnh Mạc Tà ôm nàng, cằm tựa ở đầu vai nàng: “Ảnh hưởng này chỉ có nàng mới có thể phá giải?”
Kim Đản Đản cảm giác chính mình còn gấp hơn so với hắn, nói chuyện lại không đồng nhất. Nàng đẩy hắn ra, nhíu mày lại: “Vậy chàng nói ta nên làm như thế nào đi?”
Lãnh Mạc Tà hơi cúi người, đôi tay ấn ở trên vai nàng, ánh mắt đối diện với nàng: “Cần nàng mỗi đêm cùng ta cá nước thân mật…”
Khóe miệng Kim Đản Đản run rẩy: Quả thực là sắc Quỷ, muốn bạch bạch cũng không tìm một lý do nào tốt hơn chút.
Nàng đánh rơi móng vuốt đáp ở trên vai nàng, giọng nói lạnh lùng: “Tự chàng giải quyết đi, một người cũng có thể!”
Lãnh Mạc Tà rất hứng thú nhìn nàng, khi nói chuyện hơi thở hơi lạnh như có như không phun ở trên mặt nàng: “Hả? Còn có phương pháp này, không bằng tiểu nương tử chỉ cho ta đi?”
Lỗ tai của Kim Đản Đản hơi đỏ lên, lui một bước ra sau, nói lắp bắp: “Ta không biết, tự chàng từ từ tìm hiểu đi!”
“Tiểu nương tử cùng tìm với ta!” Lãnh Mạc Tà tiến lên, vòng tay ôm eo nàng.