Triệu Giai vốn không nghĩ tới người Nữ Chân vẫn có thể chém giết vào trong thành, bởi vậy mới vừa tỉnh lại cũng hết sức sốt ruột, bất quá nhìn Hô Diên Bình hết sức bình tĩnh ngồi tại chỗ kia dường như sớm đã biết được, làm y cũng thấy trong lòng trấn định, vừa rồi chút bối rối cũng chầm chậm bình phục lại.
- Thế cục bên ngoài cũng được khống chế rồi, các huynh đệ cùng bản tướng đi xem bọn người Nữ Chân ấy vào bằng cách nào!
Nhìn Triệu Giai và hộ vệ tràn vào trong gian phòng của mình, Hô Diên Bình lúc này cũng bình tĩnh cười nói, sau đó đi ra phía ngoài, Triệu Giai cùng các thân binh vội vàng vây quanh Hô Diên Bình đề phòng người Nữ Chân phạm tới chủ tướng.
Nhân cơ hội này, Triệu Giai lại đi bên cạnh Hô Diên Bình, hộ vệ của Hô Diên Bình dù không biết thân phận cũng Triệu Giai nhưng thấy đãi ngộ của y cũng đoán được một ít, hơn nữa nguoi co thể đuợc lam than ve đều rat kín miệng nen bọn họ cũng không dám nghe ngóng thân phận của Triệu Giai, thậm chí càng không dám bàn luận miễn tiết lộ ra ngoài gây hậu quả nghiêm trọng.
Không đợi Triệu Giai Hô Diên Bình cũng đoán được y muốn nói gì, chỉ cười nói:
- Giai nhi, cháu phải nhớ kỹ, có khi địch nhân của cháu quá giảo hoạt sẽ đem cạm bẫy khổng lồ đặt trước mặt cháu, khi đó sẽ hấp dẫn ánh mắt và lực chú ý của cháu, cho cháu hiểu lầm là nguy hiểm cháu đã nhìn thấy, nhưng kỳ thực còn có cái bẫy chí mạng hơn đang chờ đợi cháu.
Triệu Giai nghe Hô Diên Bình nói cũng hiểu được, giật mình nói:
- Thì ra là thế, Bình thúc nói nơi này chỉ là bố trí giả đánh lạc hướng, kỳ thực sát chiêu còn ở cuối cùng, cũng như tối nay bỗng nhiên người Nữ Chân xuất hiện.
Đung vậy, những ngưoi Nữ Chan ấy sử dụng thủ đoan bịp bợm, tuy nhiên chỉ cần là tướng lĩnh vững vang cẩn than se phát hiện ra bố trí khoi dẫn kia nên ta mới kết luận đây chỉ là miếng mồi người Nữ Chân ném ra mà thôi, sát chiêu hẳn là ở phía sau, nên trước đó ta đã cho người đi bố trí một số chi tiết, hiện giờ xem ra quả nhiên là có hiệu quả!
Hô Diên Bình lúc này mới nói thêm lần nữa.
Trong lúc nói chuyện cũng là lúc bọn họ đi vào trên đường cái Liêu Dương phủ, chỉ thấy khắp nơi quân Tống vội mà không loạn, mỗi chi quân đội đều có tướng lĩnh chỉ huy, theo đám người Hô Diên Bình đi tới, xung quanh đội ngũ bảo vệ càng có thêm nhiều người, nhưng Hô Diên Bình cũng không thấy vui mừng, chỉ sai những người khác tới tiền phương trấn áp người Nữ Chân, thân vệ bên cạnh ông đã bảo hộ ông an toàn rồi.
Hô Diên Bình đi tới, tiền phương không ngừng có người tới báo tình hình chiến đấu, lúc này Triệu Giai mới hiểu ra được người Nữ Chân đã đào một địa đạo bí mật ở trong thành, ban ngày họ không phát hiện ra, đến tối người Nữ Chân dựa theo địa đạo giết vào trong thành, may mắn Hô Diên Bình sớm đã có sự chuẩn bị, người Nữ Chân mới vừa lao ra cũng bị Tống binh các lộ đuổi tới, bao vây người Nữ Châu ngay tại cửa địa đạo.
Hô Diên Bình đi vào nơi người Nữ Chân bị vây đánh giá địa hình bốn phía một chút, cuối cùng đi vào sừng phía Đông nam, là địa phương tương đối cao, nhìn theo cây đuốc trên tay hướng về phía chiến trường bên kia đánh giá, chỉ thấy mấy ngàn người Nữ Chân bị quân Tống bốn phía gắt gao bao vây tại chỗ, khắp nơi đều là tử thi, mà người Nữ Chân bị quân Tống đánh cho từng tầng một ngã xuống. Xem ra cầm cự không được bao lâu, trận đánh lén này sẽ chấm dứt trong thất bại của người Nữ Chân thôi.
Tuy nhiên khi Hô Diên Bình bọn họ đặt toàn lực chú ý tới chiến trường xa xa nơi đó, ai cũng không để ý bãi đất cách đó không xa, từ cửa sổ của căn nhà nhỏ từ từ mở ra, từ trong đó có mấy mũi tên nhọn lấp lánh, mục tiêu là đám người Hô Diên Bình.
- Vút vút vút!
Vài tiếng lên dây cung lần lượt vang lên, mấy mũi tên nhọn chớp mắt bay tới trước Hô Diên Bình, hộ vệ bên cạnh ông nháy mắt thấy được nguy hiểm nhất thời có mấy thân ảnh nhào tới chắn trước mặt ông.
Theo sau đó vài tiếng kêu thảm thiết, vài tên hộ vệ rốt cục đã ngăn được mũi tên nhọn, vốn là kẻ đứng bên cạnh Hô Diên Bình, Triệu Giai cũng phản ứng kịp liền nhào vào cạnh Hô Diên Bình, một mũi tên bay sát cánh tay y nhưng y không đỡ được, mũi tên liền cắm thẳng vào ngực Hô Diên Bình, càng trùng hợp chính là mũi tên này bắn ngay vào khe hở áo giáp, đi sâu vào bên trong vài tấc.
- A!
Triệu Giai nhìn mũi tên kia ghim vào trong người Hô Diên Bình, chính y lại biết lực, mắt thấy ông sắp ngã xuống đất, cất tiếng gọi. Hô Diên Bình trúng tên nháy mắt mặt trắng bệch, run rẩy vài cái trên ngựa, mắt thấy sẽ ngã ngựa nhưng cuối cùng đề khí, cưỡng ép bản thân ngồi ngay ngắn không rơi xuống, tướng sĩ xung quanh đều nhìn về phía ông, nếu ngã ngựa, nhất định lòng quân dao động, nên ông tuyệt đối không thể ngã xuống.
- Bình thúc!
Triệu Giai nằm trên mặt đất lập tức nhảy dựng lên, đỡ lấy Hô Diên Bình lảo đảo sắp ngã, tuy nhiên sắc mặt ông lại trắng bệch, thấp giọng nói:
- Ta còn chua chết! Lenh cho mọi nguoi không đuợc lộ ra, chung ta chầm chậm rút lui rồi mời y quan cứu chữa!
Triệu Giai biết Hô Diên Bình phân phó như vậy là lo lắng ông bị thương khiến lòng quân dao động, cũng nước mắt lưng tròng gật đầu xác nhận, sau đó bình tĩnh truyền lời thay Hô Diên Bình chỉ huy đội hộ vệ, cùng Hô Diên Bình ngồi chung một con ngựa đỡ ông chậm rãi rút khỏi chiến trường.
Vừa mới rời khỏi chiến trường, Hô Diên Bình không còn kiên trì nổi, thân mình mềm nhũn lập tức ngã xuống, may mà Triệu Giai lập tức bế ông xuống ngựa, quay về chỗ ở, y quan lập tức được mời, liền nhanh chóng chữa trị, mặt khác Triệu Giai cũng mời vài vị tướng lĩnh trọng yếu tới, dù sao chuyện lớn như thế cũng phải cho các vị tướng lĩnh biết chuyện, sau đó tìm ra một đối sách vẹn toàn.
- Sao lại như thế này, tướng quân sao lại bị thương?
Một vị tướng sĩ thân hình cao lớn tới nhìn đám thân vệ Triệu Giai thét lớn, vẻ mặt đầy tức giận, họ bị nhốt trong thành đủ uất ức, chủ tướng nay lại bị tập kích, nếu Hô Diên Bình xảy ra chuyện gì chỉ sợ năm vạn người sẽ chôn thân chốn này.
- Thôi tướng quân bớt giận, vừa rồi tướng quân ở phía xa quan sát tình hình chiến đấu, không nghĩ tới bên trong nhà dân có tiễn thủ tập kích, trên ngực tướng quân còn một mũi tên, lúc nãy còn có thể nói chuyện, giờ đã bất tỉnh nhân sự!
Triệu Giai chủ động tiến lên phía trước, hiện tại cũng nghĩ mãi vì sao bên trong nhà dân lại có kẻ địch, lẽ nào người Nữ Chân sớm biết bọn họ sẽ quan sát chiến trường ở nơi nào hay sao?
- Vậy hiện đại tướng quân có nguy hiểm tới tính mạng hay không?
Chỉ thấy Thôi tướng quân tức giận hỏi, dù lý do gì, Hô Diên Bình đã bị thương là do than vệ bên cạnh không lam tròn bổn phan mà ông ta cung không biết Triệu Giai, nghĩ y chỉ là hộ vệ bình thường nên sắc mặt cũng không tốt.
- Y quan vừa mới tới, chúng ta cũng không rõ!
Triệu Giai lúc này cũng vô cùng đau lòng nói, mũi tên kia ngay giữa ngực Hô Diên Bình, không biết có trúng tim hay không? Nếu thật sự tổn thương đến trái tim, chỉ sợ tính mạng nguy hiểm.
Nghe Triệu Giai trả lời Thôi tướng quân cũng chưa vừa lòng, ông ta thở phì phì chỉ vào Triệu Giai nói:
- Khốn kiếp, nếu tướng quân có xảy ra chuyện gì, thân vệ các người một đám chờ quân pháp xử trí!
- Khởi bẩm các vị tướng quân, mạt tướng tróc nã thích khách, phát hiện trong nhà dân có năm tên thích khách người Nữ Chân, đối phương sau khi phản kháng không xong liền tự sát, thi thể mạt tướng đã mang tới, mặt khác qua điều tra nhà dân, biết bọn thích khách này đã mai phục thời gian rất dài, không chừng trước khi chúng ta vào thành bọn chúng đã tiềm phục nơi đó rồi!
- Đã chết?
Thôi tướng quân nghe tới đó mắt hổ trợn lên, liền đi nhanh vào chỗ mấy thi thể thích khách, nhìn mấy lần, thét lớn rồi rút yêu đao đem chém thi thể thành khối vụn, dùng chuyện này bình ổn tâm trạng tức giận trong lòng.
Triệu Giai lặng nhìn Thôi tướng quân đem thi thể thích khách chém nát, vừa lo lắng tình hình Hô Diên Bình, vừa nghi ngờ khó hiểu, dựa theo lời tướng lĩnh bắt thích khách nói, thích khách đã sớm mai phục trong nhà dân nhưng khi y và Hô Diên Bình quan sát tình hình chiến địa cũng tùy cơ hội mà chọn ngẫu nhiên một địa điểm, đừng nói là thích khách, chỉ sợ tự mình Hô Diên Bình cũng làm sao biết là nơi nào để quan sát tốt, nhưng thích khách lại cố tình ẩn thân cách bọn họ không xa, tình huống này thật kỳ lạ, giống như người Nữ Chân đã nắm được hành động của bọn họ từ trước vậy?