Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 922: Họa vô đơn chí



Chương 924

“Rầm!"

Tiêu Nham Thọ một cước đá đổ chiếc án cũ trước mặt, hổn hển giận dữ hét lên với mười mấy tướng lĩnh đối diện:

Ai có thể nói cho ta biết, vì sao người Nữ Chân lại có thể vượt qua phòng tuyến của chúng ta chui được vào phía sau, hơn nữa lại còn phục kích đội vật tư của chúng ta, trong số vật tư đó chẳng những có lương thực, mà hơn nữa còn có cả những thứ vũ khí mà Đại Tống trợ giúp chúng ta, tổn thất lớn như thế, các ngươi người nào chịu trách nhiệm này?

Nhìn thấy Tiêu Nham Thọ đang trong cơn tức giận cùng cực, một đám tướng lĩnh bên dưới đều cúi thấp đầu, không một ai dám tiếp lời, không ngờ rằng lần này người Nữ Chân lại thành công chặn được đoàn xe vận chuyển vật tư, một mặt là người Nữ Chân có thể vượt qua được phòng tuyến của bọn họ, điều này cho thấy rằng người Nữ Chân vô cùng quen thuộc với phòng tuyến của bọn họ, thêm nữa chính là bọn chúng còn có thể biết được tin tức của đội ngũ vận chuyển vật tư, đây chính là cơ mật quan trọng trong quân, hai chuyện này chưa vội bàn đến tầm quan trọng của nó, chính là bên trong bọn họ đã có người để lộ tin tức, hơn nữa cấp bậc của người này còn không hề thấp, nếu không không thể nào tiếp xúc được với chuyện cơ mật như vậy, thậm chí rất có thể chính là một trong những người đang đứng đây.

Lần này Tiêu Nham Tho quả thực là lửa gian ngut trời cho nên mới thất thố như thế, nhưng ông phát hỏa suốt cả nửa ngày mà bên dưới lại chẳng có lấy một ai lên tiếng, ngược lại còn có mấy người trên mặt lộ vẻ không phục, điều này lại càng khiến cho ông thêm tức giận nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ, bởi vì đám tướng lĩnh thủ hạ này của ông cũng đâu phải một lòng với ông, phần lớn trong đó đều là người do Gia Luật Ất Tân cứng rắn nhét vào, bình thường ông cũng chỉ có thể chỉ huy một cách miễn cưỡng, nhưng vừa đến những thời khắc mấu chốt thì lại giống như xe bị tuột xích, thậm chí trong đó còn có những tên xuất thân từ gia tộc lớn được mạ vàng hào nhoáng, nửa chút bản lãnh cũng chẳng có mà ngược lại còn vô cùng kiêu ngạo, ví dụ như mấy cái kẻ hiện giờ trên mặt vẫn đang lộ vẻ không phục kia kìa.

- Cút cút cút! Tất cả đều cút hết cho ta!

Tiêu Nham Thọ cứ nhìn thấy đám thuộc hạ này thì liền phiền lòng, nhưng lại chẳng có biện pháp nào đối với bọn họ được, bởi vì nếu như ông dám động tới những người này, chỉ sợ sẽ càng dẫn tới những phiền toái còn lớn hơn nữa, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu ông dụng binh với người Nữ Chân ba năm mà chẳng hề có chút tác dụng lớn nào, dùng một câu nói đời sau để hình dung thì chính là, không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng đội giống heo, ông dẫn theo đám đồng đội heo này có thể miễn cưỡng áp chế được người Nữ Chân cũng đã không dễ dàng, về phần muốn tiêu diệt người Nữ Chân thì quả thực chính là vọng tưởng, trừ phi Gia Luật Tuấn đột nhiên tỉnh ngộ lại giết chết Gia Luật Ất Tân, giúp cho Tiêu Nham Thọ không còn chút cản trở nào.

Nhìn thấy Tiêu Nham Thọ nhanh chóng đuổi bọn họ đi, mười mấy tướng lĩnh bên trong doanh trướng có chút giống như được đại xá, mấy người mặt lạnh xoay người rời khỏi, lại có vài kẻ hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói thầm vài câu sau đó cũng xoay người đi luôn, cho thấy rằng thế lực phía sau họ cường mạnh đến thế nào, nhưng ở trong quân này vẫn phải lấy Tiêu Nham Thọ làm chính, nếu như thật sự chọc giận ông ta, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không được trôi qua một cách dễ dàng, vì vậy nên cho dù trong lòng vài người vô cùng bất mãn, nhưng vẫn thành thành thật thật rời khỏi doanh trướng.

Những tướng lĩnh khác đều rời đi, nhưng Tiêu Địch Liệt lại không rời khỏi, chỉ thấy lúc này y tiến lên mở miệng khuyên nhủ:

- Phụ thân không cần vì những kẻ này mà làm tổn hại đến sức khỏe của chính mình, dù sao sự tình cũng đã xảy ra rồi, cho dù giờ có tức giận thế nào thì cũng vô dụng, vẫn là nên nghĩ biện pháp xử lý chuyện này như thế nào mới đúng!

Thế nhưng điều khiến Tiêu Địch Liệt không ngờ chính là lúc này Tiêu Nham Thọ cũng chỉ thở dài nói:

- Địch Liệt, số vật tư bị mất này mặc dù kiểu gì cũng sẽ bị triều đình khiển trách, nhưng hiện tại toàn bộ Đại Liêu lại không thể tìm ra người thay thế ta, cho nên dù chuyện này sẽ có chút phiền phức, nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn đối với ta, chỉ là ta đang vô cùng lo lắng đến một chuyện khác!

- Một chuyện khác?

Tiêu Địch Liệt nghe tới đó cũng có chút không hiểu, từ sau khi vật tư bị cướp tới nay, y vẫn luôn lo lắng rằng triều đình có thể sẽ xử phạt cha mình, nhưng nếu hiện tại phụ thân nói rằng không có việc gì, một khi đã như vậy, vậy thì còn có chuyện gì khác đáng để ông phải lo nghĩ nữa đây?

Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của con trai, Tiêu Nham Thọ cũng không kìm được một tiếng thở dài, tuy rằng nói Tiêu Địch Liệt là một tướng lĩnh trời sinh nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, có một vài việc không suy xét tới cũng là chuyện rất bình thường. cho nên ngay sau đó ông liền mở miệng:

- Địch Liệt, ta lo lắng chính là người Nữ Chân bên kia, lần này bọn chúng giành được nhiều vật tư như vậy, trong đó lương thực và vũ khí đều đang là nhu cầu cấp bách của chúng, có được những thứ này, bọn chúng sẽ có thể chiêu nạp được càng nhiều bộ lạc Nữ Chân gia nhập bộ tộc Hoàn Nhan, sau đó, thực lực của chúng rất có thể sẽ tăng vọt, lần tới khi chúng xuất binh sẽ không phải là đánh lén nữa, mà chính là trực tiếp khai chiến với đại quân của chúng ta.

Nghe thấy lời nói của phụ thân, Tiêu Địch Liệt cũng không kìm được hơi nhíu mày, sau cuộc chiến tại thành Khai Châu lần trước, y phát hiện được rằng có không ít người Nữ Chân bị bắt giữ đều không phải là người trong bộ tộc Hoàn Nhan, mà lại bộ tộc Hải Tây người Nữ Chân liên minh với chúng, hơn nữa song phương bọn chúng còn đang mưu cầu hợp tác, điều này cho thấy bộ tộc Hoàn Nhan đã có ý định khuếch trương thực lực của chính mình, hiện tại lại còn giành được rất nhiều vật tư như thế này, quả thực chính là như hổ thêm cánh, hơn nữa người Nữ Chân trong núi rừng cũng đâu có ít, có vài người Nữ Chân chỉ cần có thể cho bọn họ cái ăn thì bọn họ liền giúp ngươi giết người phóng hỏa, cho nên bộ tộc Hoàn Nhan chỉ cần nguyện ý bỏ ra một phần lương thực, việc chiêu nạp nhân sự gần như sẽ chẳng còn gì khó khăn nữa.

- Phụ thân, A Cốt Đả chiếm được nhiều vật tư như vậy, khẳng định là không thể hành động như gió được giống trước kia nữa, nếu như hiện giờ chúng ta chủ động tấn công bọn chúng, nói không chừng có thể lấy lại được gì đó!

Lúc này trong đầu Tiêu Địch Liệt bỗng nhiên lóe ra một ý tưởng liền lên tiếng, sở dĩ người Nữ Chân khó có thể bị tiêu diệt, trừ nguyên nhân từ phía Liêu quân bọn họ ra, mặt khác chính là người Nữ Chân một người nhiều ngựa, hơn nữa lại quen thuộc với núi rừng, có thể nói là xuất quỷ nhập thần, một kích không trúng liền lập tức trốn xa ngàn dặm, căn bản không để cho Liêu quân có cơ hội giao chiến trực diện.

Nghe thấy đề nghị của con trai, trên mặt Tiêu Nham Thọ cũng lộ ra vẻ động tâm, thế nhưng chỉ sau một hồi suy nghĩ, ông cũng cười khổ lắc đầu nói:

- Địch Liệt, biện pháp này của con sẽ rất tốt trong trường hợp chúng ta có trong tay đội tinh binh khoảng tầm một vạn người, ngược lại cũng có thể thử một lần, nhưng con nhìn đại doanh của chúng ta mà xem, hơn phân nửa đều là nhân sự do Gia Luật Ất Tân bố trí, không ít kẻ đều chỉ là giá áo túi cơm, tướng sĩ thủ hạ quân bị lỏng lẻo không chịu nổi lấy một kích, bình thường dùng để phòng thủ doanh trại quân đội cũng đã là miễn cưỡng hết sức rồi, nếu như ra khỏi đại doanh xuất chiến với người Nữ Chân, chỉ sợ còn chưa kịp khai chiến đã có không ít kẻ sợ chết chuẩn bị chạy trốn.

Lúc nói tới đây, trên mặt Tiêu Nham Thọ cũng đầy vẻ chua xót, trước kia ông cũng đã từng thử qua việc chỉnh đốn lại quân kỷ, nhưng cứ mỗi khi đến thời khắc mấu chốt là lại bị người khác phá vỡ, thậm chí có mấy lần còn bị triều đình khiển trách, nói rằng ông ở trong quân chuyên quyền độc đoán ức hiếp thuộc hạ, vì thế ông cũng đã từng mấy lần dâng tấu lên Gia Luật Tuấn, nói rõ đủ loại khiếm khuyết trong quân đội, đáng tiếc lần nào cũng chỉ là trâu đất xuống biển, căn bản chẳng có bất luận chút hồi âm nào, dần dần chìm xuống, ông cũng chỉ còn cách buông bỏ việc này mà thôi.

Tiêu Địch Liệt nghe thấy lời nói của phụ thân cũng không khỏi vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, y cũng biết được nỗi khổ tâm của phụ thân mình, lập tức thờ phì phì đi tới đi lui trong đại trướng, sau đó mới bỗng nhiên nói với Tiêu Nham Thọ:

- Phụ thân, người vì Đại Liêu đã hao hết tâm hết lực, những trong triều chỗ nào cũng gặp phải kẻ ngáng chân, Bệ hạ cũng chỉ lo đến việc hưởng lạc của chính bản thân mình, căn bản chẳng để ý gì tới đề nghị của người, một người ngu ngốc vô đạo đến vậy, thì phụ thân còn bảo vệ ông ta làm gì?

- Câm miệng! Đây là lời mà một thần tử nên nói sao?

Tiêu Nham Thọ nghe thấy câu nói của con trai cũng liền trừng mắt nói, thế nhưng ngay sau đó ông lại có chút nản lòng thoái chí nói với Tiêu Địch Liệt:


Hiện tại Tiêu Nham Thọ bọn họ đang đóng quân tại phụ cận Hỗn Đồng Giang của phủ Liêu Dương phía đông bắc thành Đông Kinh, nơi này đi về phía tây thêm trăm dặm nữa chính là Hoàng Long phủ, trước kia phương hướng chủ công của bộ tộc Hoàn Nhan chính là Hoàng Long phủ, nhưng sau khi Tiêu Nham Thọ mấy lần đánh đuổi được sự tiến công của người Nữ Chân, A Cốt Đả liền bắt đầu dời về hướng đông, liên tiếp quấy rối cùng phụ cận Liêu Dương phủ, việc này khiến cho Tiêu Nham Thọ không thể không mang binh trú đóng tại nơi đây, tuy rằng nơi này không có thành trì có thể thủ vững, nhưng lại dựa lưng vào phía đông Liêu Dương phủ, phía nam Liêu Dương phủ chính là thành Thần Châu ven biển, tất cả vật tư của Đại Tống trợ giúp đều ở nơi đó, cho nên vận chuyển cũng thuận tiện hơn so với Hoàng Long phủ một chút, cũng coi như là có được tất có mất.

Chẳng qua điều khiến Tiêu Nham Thọ không ngờ chính là người ông phái đi phủ Liêu Dương đốc thúc việc vận chuyển vật tư vẫn chậm chạp không có tin tức, lẽ ra cho dù có chút khó khăn trong việc tập trung vật tư, nhưng người đốc thúc cũng sẽ phải phái người đưa tin nói rõ chứ, nhưng lần này người được phái đi phủ Liêu Dương lại giống hệt như trâu đất xuống biển, điều này khiến cho Tiêu Nham Thọ cũng không khỏi có chút bận tâm.

Dưới tình huống như vậy, Tiêu Nham Thọ dự định cho Tiêu Địch Liệt dẫn dắt một đội kỵ binh đuổi tới Liêu Dương phủ hỏi thăm tình hình, chỉ có điều Tiêu Địch Liệt vừa mới điểm đủ binh mã đang chuẩn bị xuất phát thì bỗng nhiên có một người cưỡi ngựa chạy như bay từ phía nam đến, vọt vào thẳng trong đại doanh, sau khi nhìn thấy Tiêu Nham Thọ liền lập tức lớn tiếng bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, tướng phòng giữ Liêu Dương phủ Cao Vĩnh Xương làm phản rồi!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.