Hô Diên Bình ngồi trên lưng ngựa, luôn miệng thúc giục thủ hạ tăng tốc với vẻ mặt đầy lo lắng. Lúc trước, khi Triệu Hạo đến Lăng Châu, huynh đệ Hô Diên Khánh vốn cũng đi tới Lăng Châu để trấn thủ. Có Hô Diên Khánh ở đó, Lăng Châu nhất định sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì. Nhưng sau khi Triệu Hạo tới Lăng Châu, Hô Diên Khánh đã bị Hô Diên Bình gọi về, mục đích là để Triệu Hạo một mình đối mặt với quân Tử Hạ và có thể nếm trải chút đau khổ. Đây cũng là điều mà lúc trước Triệu Nhan đã căn dặn.
Nhưng Hô Diên Bình không ngờ Triệu Hạo lại quá ngu xuẩn như vậy, chẳng những tự mình đưa quân tới phủ Hạ Vũ còn bị người ta đánh lén thành công, bây giờ lại bị bao vây ở phủ Hạ Vũ không ra được. Bây giờ, tình hình ở trong thành như thế nào họ cũng hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí Triệu Hạo còn sống hay không họ cũng không biết.
- Tên Triệu Hạo ngu xuẩn này đừng có xảy ra chuyện gì, nếu không ông đây cũng phải chịu liên lụy theo!
Hô Diên Bình vừa thúc ngựa vừa lẩm bẩm. Nếu Triệu Hạo thực sự chết trong tay người Tử Hạ thì ngay cả Triệu Nhan cũng không thể bảo vệ được Hô Diên Bình.
- Đường huynh, huynh không cần phải lo lắng cho sự an toàn của Ngụy vương. Ta suy đoán, Ngụy vương sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là bị nhốt ở trong thành thôi. Mấy người Vương Đán vì lo lắng cho an nguy của Ngụy vương nên mới không dám mạo hiểm phá vòng vây.
Hô Diên Khánh ngồi trên lưng ngựa bên cạnh Hô Diên Bình lại thoải mái nói.
- Cũng đúng. Với chiến lực của người Tử Hạ căn bản không thể tiêu diệt được toàn bộ một vạn binh lính của đám người Vương Đán. Hiện giờ, phủ Hạ Vũ đang bị bao vây chứng tỏ Triệu Hạo vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Nếu không mấy người Vương Đán đã sớm nổi điên rồi.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa trong quân bỗng nhiên đột ngột dừng lại, sau đó chỉ Hình Thứ thò đầu ra khỏi xe ngựa, lo lắng hỏi:
- Hô Diên Tướng quân, tốc độ của các ngài có thể nhanh hơn không. Tôi rất lo Ngụy vương Điện hạ không thể chờ được.
- Hình Tả ti, tình hình ông cũng đã thấy rồi. Thủ hạ của chúng tôi đã đi với tốc độ nhanh nhất. Trong quân còn mang theo vũ khí và các đồ đạc khác nên làm giảm tốc độ của chúng ta. Đây là chuyện không thể làm khác được.
Hô Diên Bình bất đắc dĩ trả lời Hình Thứ. Lúc trước, khi Hình Thứ chạy tới chỗ họ cầu viện, họ cũng hết sức sợ hãi, lập tức tập trung quân đội để tiến vào Lăng Châu. Vốn dĩ họ muốn để Hình Thứ ở lại cảng Trầm Thủy để đợi tin tức, nhưng ông ta lại muốn đi theo, nói nhất định phải nhìn thấy Triệu Hạo.
- Hô Diên tướng quân, vậy các ngài hãy ném bớt đồ đạc đi, sự an nguy của Ngụy vương mới là quan trọng nhất!
Hình Thứ nghe xong liền nói. Theo Hình Thứ, một ít đồ đạc không thể so sánh với sự an toàn của Triệu Hạo.
Hô Diên Bình nghe Hình Thứ nói liền trầm mặt xuống, sau đó nói:
- Hình Tả ti, ông không hiểu rõ việc quân nên nói vậy tôi sẽ không trách ông. Nhưng ông nên biết, quân đội đánh giặc không thể chỉ trông vào những huynh đệ của tôi. Ngoài ra, còn cần đến áo giáp, vũ khí, họ đói thì cũng cần phải ăn, khát thì phải uống, bị thương hay ốm đau cũng phải uống thuốc. Những đồ đạc đó là không thể thiếu. Nếu không có chúng, e rằng chưa kịp đánh thì các huynh đệ của tôi đã chết một nửa rồi.
Nhìn thấy Hô Diên Bình bỗng nhiên tức giận, Hình Thứ lúc này mới hiểu mình đã quá quan tâm đến sự an toàn của Triệu Hạo mà lỡ miệng. Nhưng ông ta cũng là một người biết điều, vẫn biết Hô Diên Bình không phải là một tướng lĩnh bình thường, liền vội vàng nhận sai nói:
- Hô Diên Tướng quân thứ tội, lão phu đã lỡ lời. Nhưng Ngụy vương Điện hạ đang bị bao vây ở thành phủ Hạ Vũ, cho nên xin Tướng quân hãy đốc thúc thuộc hạ, mau chóng đến giải cứu Ngụy vương Điện hạ.
- Hình Tả ti yên tâm, an nguy của Ngụy vương Điện hạ là chuyện quan trọng, mạt tướng cũng không dám chậm trễ.
Hô Diên Bình thấy Hình Thứ đã nhận sai liền sửa lời. Nhưng Hô Diên Bình cũng biết, sở dĩ Hình Thứ khép nép với mình như thế cũng vì Triệu Hạo đang cần họ tới cứu. Nếu không, ông ta chắc chắn không tốt tính như vậy.
Trải qua mấy ngày hành quân cấp tốc, phủ Hạ Vũ cuối cùng đã xuất hiện phía xa xa, nhiều nhất hai ngày nữa là có thể tới nơi. Tuy nhiên, lúc này Hô Diên Bình lại càng thêm cẩn thận, bởi vì bắt đầu từ ngày hôm qua thám báo đã phát hiện ra trong rừng có trinh thám của phản quân Tử Hạ. Có lẽ bây giờ Lưu Càn Thiên cũng đã biết tin Hô Diên Bình tới đây cho nên, Hô Diên Bình phải đề phòng đối phương có thể tập kích bất cứ lúc nào. Ông ta tin, Lưu Càn Thiên chắc chắn không thể để cho mình tới phủ Hạ Vũ một cách dễ dàng.
- Báo!
Đang đi tới, bỗng nhiên thấy một thám báo phi ngựa như bay tới rồi nhảy xuống trước mặt Hô Diên Bình hô lớn:
- Khởi bẩm Tướng quân, con đường phía trước bị ngập nước, tuy rằng không quá sâu nhưng nghi ngờ rằng toàn bộ khu vực phía trước đã bị lũ lụt bao phủ.
- Cái gì? Ngập nước?
Hô Diên Bình nghe đến đây có chút nghi hoặc lẩm bẩm. Lăng Châu tuy rằng mưa nhiều nhưng sông ngòi cũng rất nhiều, bình thường mưa xuống đều chảy ra sông và theo sông ra biển. Huống hồ, đường xá và thành trấn ở Lăng Châu thông thường đều xây trên những vùng đất cao mưa lụt không thể đến, trừ phi là có mưa to mới bị ngập lụt, thời gian này dường như cũng không có mưa to mà?
- Không xong rồi, nơi này cách phủ Hạ Vũ không xa, phía trước bị ngập có nghĩa là phủ Hạ Vũ cũng sẽ bị ngập. Rất có thể cơn lũ này là do Lưu Càn Thiên tạo ra!
Lúc này Hô Diên Khánh ở bên cạnh Hô Diên Bình bỗng lên tiếng, vẻ mặt đầy lo lắng.
- Sao có thể như vậy được. Phủ Hạ Vũ là do chính tay ta đánh chiếm, tuy rằng bên cạnh là con sông Thái Ân nhưng địa thế của phủ Hạ Vũ tương đối cao, nước sông Thái Ân căn bản không thể dâng tới được.
Hô Diên Bình nghe đường đệ mình nói liền tỏ ra ngờ vực đáp.
- Đường huynh, không có gì là không thể. Nước sông Thái Ân quả thực không thể dâng tới phủ Hạ Vũ nhưng huynh chớ quên, thượng lưu sông Thái Ân còn có rất nhiều nhánh sông. Địa thế của các nhánh sông đó tương đối cao, chỉ cần đào một kênh hoa tiêu dẫn nước sau đó đắp đập chắn nước tới hạ du thì hoàn toàn có thể tạo nên một cơn lũ dẫn tới phủ Hạ Vũ.
Vì nước lũ nên lộ trình vốn dĩ chỉ hai ngày kéo dài đến bốn năm ngày, hơn nữa trong mấy ngày này, thỉnh thoảng lại có phản quân Tử Hạ từ trong rừng tấn công ra. Tuy sức chiến đấu của phản quân Tử Hạ rất thấp, dễ dàng bị đánh tan nhưng cũng đem lại cho quân đội của Hô Diên Bình không ít phiền toái.
Điều khiến cho Hô Diên Bình càng căm tức hơn là có một đoạn đường xi măng đã bị phản quân Tử Hạ phá hỏng, mặt đường vốn đang cứng bỗng biến thành một vũng bùn, mỗi bước đi đều ngập trong bùn, giầy dép cũng bị hút xuống khiến cho tốc độ hành quân chậm như rùa bò. May mà mặt đường xi măng rất cứng nên quân Tử Hạ chỉ có thể phá được vài dặm, sau khi vượt qua đoạn đường này, tốc độ của họ đã khôi phục không ít.
Trải qua mấy ngày hành quân vất vả, quân đội của Hô Diên Bình cuối cùng đã tới thành Hạ Vũ. Địa thế của thành Hạ Vũ tương đối cao nên không bị nước lũ bao phủ, mặt đất cũng không nhiều nước, nhưng khắp nơi lại đều là bùn lầy. Hơn nữa trong thành mùi hôi ngút trời, khắp nơi dưới tường thành đều là thi thể, thoạt nhìn thì có lẽ vừa trải qua một trận đại chiến. Điều này khiến cho mấy người Hô Diên Bình đều nặng trĩu trong lòng.
Xe ngựa của Hình Thứ vì đường xá không thông mà cũng đã bị bỏ lại, ông ta nhìn thấy tình hình phủ Hạ Vũ thì sợ tới mức hai mắt tối sầm lại. Vì dưới tường thành ngoài xác người thì không hề có tung tích của phản quân Tử Hạ, đồng thời trong thành Hạ Vũ cũng vô cùng yên tĩnh. Điều này khiến cho ông ta nghĩ đến một kết quả đáng sợ, đó là quân Tống trong thành đã bị người Tử Hạ tiêu diệt và Triệu Hạo rất có thể đã rơi vào trong tay người Tử Hạ.