Trong phủ thành chủ, Triệu Hạo cũng đã nhìn thấy quân Tống đến cứu viện, lúc này y mới yên lòng. Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện thảm hại gặp phải trong đêm nay, Triệu Hạo lại cảm thấy vừa thẹn vừa giận. Trước kia, có nằm mơ Triệu Hạo cũng không nghĩ tới mình sẽ có một ngày chật vật như thế. Tuy rằng cuối cùng cũng đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng nếu chuyện này lan truyền tới kinh thành thì e rằng cũng sẽ trở thành trò cười của không ít người.
Quân cứu viện của Tào Chỉ huy sứ nhanh chóng chạy tới. Đáng tiếc, khi đến nơi thì Thác Lâm đã ra lệnh cho người rút lui, một số quân phản loạn bị tụt lại phía sau do mải cướp bóc cũng nhanh chóng bị dọn dẹp sạch sẽ, tiếng hò hét trong phủ Hạ Vũ cuối cùng cũng ngừng lại. Tuy nhiên, quân Tử Hạ ở ngoài thành vẫn chưa rút đi, ngược lại còn vây chặt phủ Hạ Vũ. Tuy rằng sức chiến đấu của phản quân Tử Hạ không mạnh, nhưng nhân số cũng không ít, nhìn từ xa áng chừng cũng phải có tới ba bốn chục nghìn người.
- Điện hạ, mạt tướng đã điều tra rõ, đám phản quân tấn công vào trong thành tối qua đã đi vào thành qua một địa đạo. Mạt tướng đã đi xem, địa đạo này được đào đã lâu, hơn nữa bên trong còn có vị trí cho binh lính ẩn nấp, có lẽ những dư nghiệt Tử Hạ đó đã đào từ trước. Mạt tướng đã cho người lấp kín rồi.
Trong đại sảnh của phủ thành chủ, Tào Chỉ huy sứ người đầy máu đang báo cáo với Triệu Hạo.
Hôm qua, quân doanh của y cũng bị phản quân tấn công, tuy nhiên so với Vương Đán thì y thảm hơn. Vì phía y là hướng chính của phản quân, chỉ phản quân tấn công đã có tới hơn chục nghìn người. Y cũng đã phải liều mạng để đánh trả kẻ địch.
- Tào Chỉ huy sứ, ngươi xử lý rất tốt. Chỉ có điều, hiện giờ phản quân ở ngoài thành đang bao vây chúng ta, tiếp theo các ngươi có cách gì để xử lý không?
Triệu Hạo lúc này vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Triệu Hạo đã nhìn đám người Vương Đán với ánh mắt khác xưa, thái độ cũng đã ôn hòa đi rất nhiều.
- Khởi bẩm Điện hạ, tuy rằng chúng ta biết phản quân bên ngoài là do Lưu Càn Thiên chỉ huy, nhưng chúng ta vẫn không hiểu nhiều về chúng. Hơn nữa, lần này chúng tấn công đột ngột khiến cho chúng ta tổn thất không nhỏ, cho nên hiện giờ đối với chúng ta, biện pháp tốt nhất chính là án binh bất động. Sau khi tìm hiểu rõ tình hình bên ngoài chúng ta sẽ tính tiếp.
Lúc này, Vương Đán đứng lên nói, đánh mà không biết rõ về kẻ địch, đó là điều tối kỵ trong binh pháp. Cho nên, bất biến ứng vạn biến mới là biện pháp tốt nhất.
- Nếu án binh bất động chẳng phải là chúng ta sẽ bị giam chân ở đây ư, nếu chẳng may không có quân cứu viện tới thì chúng ta sẽ bị giam tới chết ở đây sao?
Vương Đán vừa dứt lời, Cao Chỉ huy sứ liền lên tiếng. Gã cũng coi như mạng lớn, sau khi binh lính thuộc hạ đã tan tác, Cao Chỉ huy sứ dốc sức đến chỗ Triệu Hạo, cuối cùng không ngờ vẫn còn sống. Ngược lại, các binh lính thuộc hạ của gã đã chết đến phân nửa.
- Hừ, Cao Chỉ huy sứ không hiểu thì không nên nói lung tung. Số lượng thương vong của quân ngươi đã thống kê được chưa?
Triệu Hạo nghe Cao Chỉ huy sứ nói liền hừ lạnh một tiếng. Qua chuyện tối qua, Triệu Hạo cảm thấy rất bất mãn với Cao Chỉ huy sứ. Bởi chính vì Triệu Hạo quá tin tưởng vào Cao Chỉ huy sứ và sức mạnh của quân đội trong tay gã nên mới suýt chút nữa trở thành tù binh của phản quân Tử Hạ.
- Chuyện này…
Cao Chỉ huy sứ nghe Triệu Hạo nói, đặc biệt là hỏi đến con số thương vong của thuộc hạ mình, vẻ mặt liền trở nên lúng túng, cuối cùng ấp úng báo cáo:
- Khởi bẩm… khởi bẩm Điện hạ, mạt tướng đem theo ba nghìn tướng sĩ, qua thống kê thì có hơn một ngàn sáu trăm người chết trận, hơn một ngàn người còn lại đều bị thương, còn có hơn một trăm người mất tích.
- Hừ! Bọn chúng cũng có thể được coi là chết trận?
Triệu Hạo nghe Cao Chỉ huy sứ nói lại hừ lạnh. Đối với Cao Chỉ huy sứ và thủ hạ của gã, Triệu Hạo vô cùng thất vọng. Trong tay Vương Đán chỉ có hơn một ngàn người mà có thể chặn đứng không cho phản quân tiến lên, trái lại, Cao Chỉ huy sứ có tới ba ngàn binh sĩ lại bị giết tới hơn một nửa.
Nghe Triệu Hạo khiển trách không chút nể mặt, sắc mặt của Cao Chỉ huy sứ có chút khó coi. Nhưng gã cũng không dám phản bác, vì dù sao thì đó cũng là sự thật. Bất kể gã có nói gì thì cũng không có tác dụng, thậm chí chỉ tự chuốc thêm nhục. Cho nên chẳng thà cứ im lặng.
Thấy Cao Chỉ huy sứ không nói gì, Triệu Hạo vẫn không hết khó chịu, đặc biệt khi nghĩ tới lúc còn ở kinh thành, Cao Chỉ huy sứ này luôn khoác lác rằng thủ hạ của gã tinh nhuệ như thế nào, ai nấy đều có thể lấy một chọi mười, nhưng bây giờ mới biết thực ra là lấy mười chọi một.
Nghĩ đến chuyện này, Triệu Hạo liền quay lại nói với bốn người Vương Đán:
- Vương Tướng quân, các ngươi hãy báo cáo tình hình thương vong của mình để Bổn vương biết rõ hơn!
- Khởi bẩm Điện hạ, mạt tướng dẫn theo hai nghìn năm trăm tướng sĩ, đêm qua đã có ba trăm mười ba người bỏ mạng trên chiến trường, sáu đến bảy mươi người bị thương, trong đó một trăm lẻ sáu người bị thương nặng.
Tào Chỉ huy sứ chỉ mong sao khiến cho Cao Chỉ huy sứ không thể chịu nổi nên đã nói trước. Con số thương vong của gã cũng không phải là ít, nhưng hôm qua gã đã phải đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ từ hơn một chục nghìn quân địch, con số thương vong như vậy đã là rất tốt rồi.
- Khởi bẩm Điện hạ, mạt tướng dẫn theo hai nghìn năm trăm người, đêm qua có một trăm ba mươi mốt người chết trận, ba trăm bảy mươi hai người bị thương, con số trọng thương không đến một trăm người.
Lần này đến lượt một chỉ huy sứ có dáng người thấp bé báo cáo. Thủ hạ trong tay y chủ yếu là binh lính giữ hỏa khí, hôm qua bị kẻ địch tấn công hai lần, nhưng đã nhanh chóng đánh tan kẻ địch sau khi sử dụng hỏa khí, cho nên thương vong trong quân của y là ít nhất.
Vương Đán và Ách Ba cũng báo qua về tình hình thương vong của mình, đều không quá ba trăm người. Cao Chỉ huy sứ nghe mấy người họ báo cáo xong lại nghĩ đến con số thương vong của mình là hơn phân nửa số binh sĩ, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể đào một cái hố ở dưới đất mà chui xuống.
Tiếp đó, mấy người Vương Đán lại báo cáo qua về tình hình tổn thất ở trong thành. Dù sau trong phủ Hạ Vũ cũng còn có không ít người Tử Hạ sinh sống, nhưng trải qua cuộc chiến loạn hôm qua, những người dân Tử Hạ còn sống sót không ngờ chỉ còn không tới một ngàn người, quá nửa dân số đã chết trong cuộc chiến loạn đêm qua. Khắp nơi trên đường phố đều là xác người, mỗi nhà đều có người chết, tiếng khóc ai oán vang lên khắp thành.
Cùng lúc đó, trong quân doanh quân Tử Hạ ở ngoài thành Hạ Vũ, Thác Lâm đang bị la mắng. Chỉ thấy một người đàn ông chừng hơn ba mươi đang tức giận đứng trong đại doanh, chỉ vào Thác Lâm, giận dữ nói:
- Ngu ngốc! Rác rưởi! Ngu xuẩn! Ta tiêu phí nhiều khí lực như vậy là để các ngươi vào thành bắt Triệu Hạo, không phải cho các ngươi vào thành giết dân chúng. Chúng ta đang muốn lấy phủ Hạ Vũ làm căn cứ để xây dựng lại Tử Hạ, nhưng các ngươi lại giết dân chúng trong thành, không phải đang đẩy lòng dân về phía Đại Tống hay sao? !
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi này chính là Lưu Càn Thiên, con trai của Lưu Thiên Đạo. So với phụ thân của mình, bộ dạng của Lưu Càn Thiên cũng không xuất chúng, dáng người không cao, làn da ngăm đen, thoạt nhìn không khác gì với người dân bình thường. Nhưng khí thế trên người y lại hoàn toàn khác, thậm chí một người cao lớn như Thác Lâm đứng trước mặt y cũng không dám thở mạnh.
Vất vả lắm mới đợi được đến khi Lưu Càn Thiên nguôi cơn giận, Thác Lâm ngẩng đầu lên với vẻ mặt ủy khuất nói:
- Thế tử, ngài cũng biết tôi chỉ đem theo một ngàn thủ hạ thân tín, những người còn lại đều điều động từ các bộ lạc tới, họ không phải là quân đội chính quy nên chưa nói tới kỷ luật quân đội, thậm chí mệnh lệnh của chủ tướng là tôi họ cũng không thèm nghe. Vừa ra khỏi địa đạo, không ít người trong số họ đã xông vào nhà dân cướp bóc. Tôi lại phải vội đi bắt Triệu Hạo nên không thể ngăn cản được, vì thế mới để xảy ra chuyện này.
- Ta không cần biết những chuyện đó. Ta giao họ cho ngươi chính là vì nể tình ngươi là lão tướng của phụ vương ta, nghĩ ngươi có thể điều khiển được họ. Nhưng biểu hiện của ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng, chỉ một đội quân gần năm ngàn người mà ngươi cũng không thể chỉ huy được, thật sự khiến ta quá thất vọng!
Lưu Càn Thiên nghe Thác Lâm giải thích xong càng tức giận hơn. Lưu Càn Thiên biết đại bộ phận tướng sĩ của mình đều được thành lập từ những người dân tứ xứ, nhưng đó không thể là cái cớ cho sự thất bại của Thác Lâm.
Nghe lời khiển trách của Lưu Càn Thiên, Thác Lâm cúi đầu không dám nói gì nữa. Kỳ thực là Thác Lâm có nỗi khổ riêng, bởi vì những người đi theo Lưu Càn Thiên cũng chia thành vài thế lực khác nhau. Thác Lâm là người nguyên bản chỉ trung thành với Tử Hạ, ngoài ra còn có người của những bộ lạc mà Lưu Càn Thiên mới thu phục, nước láng giềng cũng âm thầm giúp đỡ một số người, ngoài ba thế lực này còn có một số thế lực khác, quan hệ rất rắc rối. Trong những người mà Lưu Càn Thiên giao cho Thác Lâm còn có người của các thế lực khác nên căn bản họ không muốn nghe lời Thác Lâm.
- Thế tử, lần này để Triệu Hạo chạy thoát, trong thất bại này tôi không hề trốn tránh trách nhiệm. Nhưng hiện giờ tình hình đã trở nên như vậy, vì sự nghiệp gây dựng lại Tử Hạ, xin Thế tử hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa!
Cuối cùng Thác Lâm đã mở miệng nhận trách nhiệm về mình. Thác Lâm là một người trung thành với Tử Hạ, chỉ cần có thể xây dựng lại Tử Hạ thì vinh nhục đối với ông ta không có gì đáng kể.
- Thế tử, trong thành chỉ có hơn mười nghìn quân Tống, tuy rằng binh lực của chúng ta gấp mấy lần quân Tống nhưng với chiến lực của chúng, e rằng chúng ta muốn tiêu diệt chúng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thác Lâm nghe Lưu Càn Thiên nói liền lo lắng lên tiếng.
- Không sao, ta vẫn còn sự chuẩn bị khác. Ta vốn dĩ không muốn dùng tới nhưng tình hình đã như vậy thì không còn cách khác rồi.
Lưu Càn Thiên bỗng nhiên giọng đầy căm hận nói, trong ánh mắt cũng toát ra một vẻ hung tàn.